Em bảo kiếm hoa rơi để ép 
Sau đem về tặng em yêu 
Anh trả lời rằng anh chả biết 
Vì hoa nhiều kể biết bao nhiêu 
Màu trắng hoa hường hay ngọc lan 
Hay màu tươi thắm của hoa soan 
Vông vang vàng nhạt, hay thiên lý 
Màu tím hoa sim sắc chóng tàn 
Hay màu hoa máu của ti-gôn 
Dáng vỡ trong như những mảnh tim 
Tặng em biết tặng hoa nào nhỉ 
Biết ép hoa nào hợp ý em 
Hai đóa hoa tươi đẹp nắng trời 
Sao đem ngắt một hỡi em tôi 
Chúng đang mơn mởn đua hương sắc 
Và cũng như người có lứa đôi 
Lòng người nghệ sĩ giàu thương cảm 
Nhìn cánh hoa đời dậy mến thương 
Em ơi ai nỡ đang tay ngắt 
Để cụm hoa kia phải rũ buồn 
Vì thế nên anh đành trái ý 
Không tìm hoa ép tặng em yêu 
Nhưng mà bù lại anh chăm-chỉ 
Nắn nót từng đêm viết rõ nhiều 
Là những bài thơ đấy nhớ không 
Hoa nào sánh được với hoa lòng 
Ðọc xong em có hồng đôi má 
Và mộng cùng anh kết vợ chồng 
NHẤT TUẤN
(Truyện Chúng Mình I. 1964)