Apr 19, 2024   log in
 
home
thơ
danh sách tác giả
nhạc
truyện ngắn
biên khảo,phê bình
điểm sách
phỏng vấn
quan điểm
sinh hoạt văn học

ban biên tập
tìm kiếm
thư tín
giới thiệu sách báo
 
 
  Truyện/Ký
MƠ MÀNG GIỌNG HUẾ
NGUYỄN THỊ NGỌC DUNG
Ngồi trên ghế bành trong phòng khách với tờ nguyệt san trên tay, Minh chẳng đọc được gì. Càng nghĩ tới chuyện của con gái, Minh càng cảm thấy bứt rứt, bất an. Loan năm nay bỗng dưng thương Tân, người bạn sinh viên cùng trường Virginia Tech. Họ có vẻ khăng khít lắm. Trong kỳ nghỉ mùa xuân này, chỉ xa một tuần mà ngày nào cũng phải gọi điện thoại cho nhau vài lần.
Con gái có người yêu học hành giỏi, lễ phép nữa, Minh cũng mừng. Kẹt nỗi mẹ con Minh ở Fairfax, Virginia. Gia đình cậu Tân ở tít trên Boston, Massachusetts. Nếu Loan và Tân kết hôn, hai nhà khó mà thân được. Minh không muốn con gái dọn về vùng lạnh lẽo giá băng đó. Mẹ con ở cách xa nhau cả 5, 6 giờ xe, mỗi khi lên thăm con Minh phải bay chứ làm sao lái xe đường trường như thế. Hùng, chồng nàng còn sống thì đỡ. Minh chỉ có con gái là nguồn yêu thương, an ủi bên cạnh. Bà con họ hàng chẳng ai quanh đây. Nếu Loan chịu Thắng, con trai vợ chồng Tuyết, bạn nàng ở Springfield, thì đám cưới sẽ đông vui lắm. Hai bên cha mẹ, con cái gần gụi, chạy qua chạy lại có nhau. Minh thở dài buồn bực, chẳng được như ý chút nào!
Đã thế, Tân lại nói giọng Huế. Có nghĩa là cha mẹ Tân phải sinh trưởng trong gia đình Huế hay miền Trung. Nếu thực sự dòng dõi Hoàng tộc, họ kiểu cách lắm. Minh đã có kinh nghiệm xa xưa! 
Thực ra, thuở ban đầu ấy, giọng Huế đối với Minh rất êm ái và truyền cảm, làm cho con tim Minh một thời rung động, mộng mơ. Minh yêu chàng trai dòng dõi Hoàng tộc. Chàng tên Hoan, anh trai hai cô bạn học người Huế. Sau Tết Mậu Thân, nhiều người Huế muốn xa khung cảnh chết chóc thảm thương còn hằn dấu vết trên mảnh đất thần kinh, họ di chuyển vào Sài Gòn, trong đó có gia đình Hoan và hai cô em gái, Thanh, Thủy. Vì thế hai nàng mới vào học cùng lớp Minh, chứ không họ vẫn học trường Đồng Khánh bên dòng Hương Giang Huế thơ mộng. Thanh, Thủy giống nhau như hai chị em sinh đôi. Hai nàng có bộ tóc thề buông xuống ngang vai, đen như mun ôm lấy khuôn mặt trái soan trắng hồng trứng gà bóc. Cả trường nữ sinh Bắc kỳ yêu vẻ đẹp quí phái của hai cô gái Huế.
Minh là trưởng lớp, thân thiện, mau mắn giúp đỡ các bạn học mới bỡ ngỡ, nên Thanh, Thủy cảm kích mời Minh đến nhà chơi. Minh gặp Hoan và bị mê hoặc ngay trước vóc dáng chàng thanh tú thư sinh. Nếu Minh thích nghe giọng Huế ríu rít như chim hót của Thanh, Thủy và Minh cũng thương giọng dịu dàng, lịch lãm của Hoan. Mỗi lần chàng cất tiếng, Minh cảm thấy làn hơi ấm len vào tim nàng râm ran nóng.
Tiếng đàn dương cầm của Hoan càng làm Minh ngưỡng mộ chàng hơn. Thanh, Thủy biết Minh hát hay trong lớp nên cứ khuyến khích Hoan chơi đàn cho Minh ca. Con gái lãng mạn, Minh yêu và chọn những bản nhạc Về Miền Trung 11, Đêm Tàn Bến Ngự 12, Tiếng Xưa13 ... để ca với tiếng dương cầm của Hoan. Minh cố bắt chước hát theo giọng Huế ngọt ngào mềm mại. Nhưng nàng không uốn lưỡi những chữ gi, r, s, tr, không đổi dấu sắc thành dấu nặng, dấu hỏi thành dấu ngã và ngược lại v.v... Giọng Bắc kỳ của Minh vẫn ngay đơ, làm Thanh, Thủy bụm miệng khúch khích. Hoan cố nín cười, lườm hai cô em.
Thường được nghe Hoan dạo dương cầm những bản nhạc cổ điển Sérénade14 Sérénata15, Célèbre Valse16... Minh tập ca theo:
Chiều êm êm, đưa duyên về người
Nhạc triền miên lắng tiếng sầu đời.
Người hỡi đến bên tôi
Nghe lời xao xuyến như truyện thần tiên
Niềm mơ xưa là đó cho ta nâng niu lời ca... 17
Nàng chuyển sang lời Việt nhiều bản nhạc Pháp và Mỹ thời trang khác để hát và Hoan đệm đàn. Lời ca bay theo tiếng đàn, mọc cánh thiên thần trong tâm hồn thiếu nữ mới lớn.
Hoan cũng bị thu hút bởi vẻ duyên dáng, hồn nhiên của cô gái Bắc Kỳ bạo dạn, đôi mắt to đen, mái tóc dợn sóng dài ngang eo thon. Chàng trai trẻ nào không xao xuyến trước thân hình thon cao, nẩy nở ấy trong hàng áo dài lụa mỏng. Chàng tự chép tay không biết bao nhiêu bài thơ thơ tiền chiến của Hàn Mặc Tử, Xuân Diệu, Huy Cận, Hồ Dzếnh... trên giấy màu xanh mỏng tặng Minh mà sau này nàng đóng thành tập. Khi yêu, người ta chiều chuộng và chịu ảnh hưởng của nhau.
Có lần Hoan nâng bàn tay Minh và ân cần:
- Bàn tay em trắng muốt, dáng búp măng. Em có khiếu chơi đàn đấy. Để anh dạy em dương cầm. Nhưng trước hết em phải cắt hết mười móng tay dài như những cái vuốt sắt dùng chơi Hạ-uy cầm đi!
Minh không chịu hy sinh những móng tay thuôn dài của nàng nên không bao giờ học được dương cầm. Nàng chỉ học nốt nhạc để hát.
Minh tưởng tất cả những sự việc ấy biểu lộ tình yêu, được yêu, hứa hẹn gắn bó thắm thiết trong tương lai. Bỗng nhiên Hoan từ giã nàng lên Đà Lạt làm việc. Không bao lâu sau, chàng thưa dần thư từ. Nàng nghe Hoan gặp và cưới người con gái môn đăng hộ đối, cùng chung âm hưởng Sông Hương, Núi Ngự.
Thiếu nữ dậy thì như bông hoa mơn mởn trong vườn, được chiêm ngưỡng, tán tụng, không bị ngắt hái, vùi dập, cũng may mắn. Minh tủi hờn, buồn khổ một dạo, rồi cũng quên đi theo dòng thời gian không bao giờ chờ đợi ai. Đời người con gái vẫn tiếp diễn với học hành, thi cử, đi làm, lập gia đình. Minh sinh Loan, cô con gái yêu quí duy nhất.
Thế rồi, tháng tư 1975 ập tới như trời xập, biển dâng, như núi lở, sông tràn. Tất cả những người quốc gia đều bị mất mát, đắng cay, thê thảm. Vợ chồng Minh di cư tới Virginia từ hồi ấy. Vài năm sau chồng Minh bị tai nạn xe hơi qua đời. Sau đó, Minh dọn về căn nhà nhỏ, nhưng đầy đủ tiện nghi, nàng tự trông nom được. Một mảnh vườn con trồng vài khóm hoa miền nhiệt đới, dăm cây rau tươi ăn phở, chả giò, bún chả, bún riêu... như đa số nhà người Mỹ gốc Việt khác, thường có những nét chấm phá Á Đông ấy.
Định mệnh dạy Minh sống thức thời, tự lực, tự cường. Hoàn cảnh cho phép nàng sống khác biệt hẳn với thế hệ bà mẹ quá cố, Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, cả đời chỉ biết phục tùng chồng con, lo việc nội trợ, không tham dự sinh hoạt xã hội, không biết thú vui nào ngoài đời.
Sống trên đất Nữ Thần Tự Do, đã là công dân Mỹ, nàng cũng muốn là mẫu mực phụ nữ năm 2000 thế kỷ 21, biết hòa mình theo đà tiến hóa nhân loại, biết khắc phục hoàn cảnh chứ không để hoàn cảnh khắc phục mình. Con gái đi học xa, hằng ngày Minh làm cho hãng chế tạo Computer lớn trong vùng. Nàng vật lộn với giao thông, thời tiết, thời giờ, sáng dậy sớm, chiều về muộn, chịu áp lực căng thẳng trong công việc, dù cấp giám đốc và nhân viên dưới quyền rất nể trọng nàng. Các hãng tư Mỹ khai thác và sử dụng triệt để khả năng nhân viên. Minh không làm việc lè phè, ngồi chơi ăn lương. Nhưng đền bù lại, nàng có chức vụ khá tốt, lương cao.
Một mình nuôi con khôn lớn học giỏi, ngoan ngoãn. Nàng không dạy con khoanh tay, cúi rạp đầu, rạp cổ qụy lụy chào người lớn tuổi, lớn chức. Dù Minh dạy Loan như vậy, cô bé cũng không theo vì cô tự biết không ở trong thế hệ và xã hội đó. Loan không làm những điều cô cho rằng vô lý. Cô rất yêu thương và hãnh diện về người mẹ đầy tự trọng và giầu nghị lực.
Chuyện thường tình ngoài đời thỉnh thoảng làm Minh phải suy nghĩ kể cả sự chú ý của phái nam, Mỹ lẫn Việt. Nhưng người quả phụ trẻ đẹp ấy đều lảng tránh. Có lẽ nàng chưa gặp người vừa ý, chứ không phải muốn tù hãm, khóa chặt con tim. Minh tham gia vài sinh hoạt từ thiện, xã hội, văn hóa trong cộng đồng. Nàng không để đời sống mình trở nên vô vị, trống rỗng.
Nàng theo dõi thời sự, tin tức trên Ti-vi và chăm đọc báo, cả Mỹ lẫn Việt. Từ khi là công dân Hoa Kỳ nàng và con gái chưa bỏ một kỳ bầu cử lớn nhỏ nào. Họ không để mất quyền tự do trên quê hương thứ hai.
Đọc sách là thú tiêu khiển cần thiết vỗ về giấc ngủ. Hình như chỉ những lúc đó Minh mới cảm thấy chăn lạnh, gối đơn. Trước khi tắt đèn đêm, Minh thường đọc sách. Mỗi tuần Minh đọc ít nhất một quyển, phần lớn là sách có tính cách văn chương. Nàng đặt mua dài hạn vài tờ báo. Đôi khi chẳng đọc hết, nhưng để ủng hộ bạn bè làm văn học.
Theo nàng, sự xuất hiện nhiều sách báo trong cộng đồng là điều đáng mừng cho văn học hải ngoại. Việt ngữ lan tràn năm châu bốn bể, sẽ còn được duy trì và tồn tại mãi nếu người Việt ở nước ngoài, thế hệ này sang thế hệ khác, tiếp tục viết, đọc, dạy con trẻ đạt được khả năng này, tranh đấu có môn Việt văn tại Trung Học, Đại Học. Đó là niềm hãnh diện của người Việt tha hương. Với tình yêu đất nước thuần túy như bản tính tự nhiên ắt phải có, Minh vẫn nghĩ, vẫn hy vọng ngày nào đó bà con, bạn bè quốc nội được tự do nhận sách báo ngoại quốc và mỗi người có tủ sách quí như của nàng, không sợ khám xét bỏ tù vì phản động, chứa chấp dâm thư đồi trụy. Minh thở dài nghĩ tới tình trạng người dân mất tất cả quyền tự do căn bản ở trong nước hiện nay.
Vừa lúc đó, tiếng điện thoại reo và ngưng liền. Minh biết con gái ở trong phòng đã nhấc máy nghe. Minh về phòng riêng bên cạnh. Vách ván mỏng, Minh nghe lõm bõm tiếng Loan:
- Nói chuyện với Loan, Tân cứ nói giọng Huế đáng yêu cho Loan nghe. Nhưng khi gặp mẹ, Tân làm ơn đổi giọng Nam hay Bắc giùm cho mẹ Loan đỡ buồn được không? Mẹ kể rằng, ngày xưa mẹ yêu một người giọng Huế dễ thương, quyến rũ lắm. Nhưng bỗng nhiên người đó bỏ đi xa và cưới người cùng xứ tương xứng hai bên gia đình. Mỗi lần nghe tiếng Huế, mẹ lại nhớ chuyện cũ và buồn... Mẹ lo, Loan yêu Tân quá, mai mốt bất ngờ Tân bỏ Loan đi mất tiêu thì sao?
- ...
- Thế thì tốt! Loan sẽ nhớ lời Tân thề yêu Loan suốt đời đấy nhá!
Một lúc sau, Loan chạy sang phòng Minh. Nàng nằm nghiêng xuống bên mẹ. Giọng cô hớn hở:
- Mẹ ơi, ngày mai, Tân lái xe xuống đây vào buổi chiều. Tân xin mẹ cho Tân ở lại qua đêm rồi hôm sau đưa con về trường luôn thể.
Minh hờn dỗi:
- Con không muốn mẹ đưa con đi, và mẹ con mình cùng thủ thỉ trên đường với nhau sao?
Mắt Loan long lanh:
- Con muốn lắm chứ. Nhưng con lại thương mẹ một mình trở về nhà bằng bus. Quen Tân rồi, con chẳng cần có xe nữa, đi đâu xa Tân chở, hoặc con lái xe Tân.
Minh xoay người lại nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng ánh vui của con gái:
- Vậy con nhất định chọn Tân rồi hay sao?
- Chúng con tự kiểm điểm lòng mình, thấy đã thực tình yêu nhau và muốn săn sóc, chăm lo cho nhau suốt đời. Chúng con định xin mẹ và ba Tân cho chúng con được làm đám hỏi sau khi hai đứa ra trường vào tháng năm và cuối năm nay, cho chúng con làm đám cưới.
Minh rưng rưng trong mắt:
- Con lớn rồi, sự hiểu biết và thông minh đủ để con quyết định. Con được hạnh phúc mẹ mừng. Nhưng liệu gia đình Tân là người Huế rặt như thế, ba mẹ Tân có bằng lòng con là dân Bắc kỳ, lại mồ côi cha không?
Loan cười:
- Mẹ yên trí! Tân có mẹ cũng như không. Bà ấy bị bệnh thần kinh nằm nhà thương từ 5 năm nay.
Minh thở dài:
- Ồ, tội nghiệp bà ấy quá. Chắc Tân và ba của Tân buồn lắm nhỉ?
- Vâng, nhưng họ cũng phải chôn giấu nỗi bất hạnh mà sống như bình thường. Khi Tân vào trường, ba của Tân cũng lủi thủi một mình như mẹ thôi.
- Thế con đi thăm ông ấy rồi à?
Loan tựa má vào vai mẹ:
- Hè năm ngoái con xin mẹ đi chơi New York, Tân đón con về giới thiệu với ba Tân.
- À, việc Tân ở lại đây qua đêm, mẹ bằng lòng cho Tân đỡ vất vả. Nhưng được đằng chân đừng lân đằng đầu nghe! Tôi nói cho cô cậu biết, đi đâu khuất mắt thì thôi, chứ ở nhà tôi và chưa cưới hỏi gì, thì mỗi đứa một phòng nghe chưa?  
Xế chiều hôm sau, chuông cửa reo. Loan gọn ghẽ trong bộ quần soọc, áo hoa in, chân mang giầy vải, ra mở cửa. Rồi có tiếng Loan chào khách:
- "Hi" Tân! Dạ, chào bác! Mời bác vào nhà.
Minh lấy làm lạ, tự hỏi thầm: Con bé chào bác nào của nó nhỉ? Ai mà đến thăm mình bất ngờ vậy?
Ngừng nhặt rau và lau tay vào khăn khô, Minh vuốt lại cái áo thung màu vàng nhạt nhét trong quần chẽn màu hạnh nhân. Nàng đi ra cửa xem bà bạn nào đến không gọi điện thoại trước. Cửa mở. Minh đứng xựng lại, mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn người đàn ông đứng dưới thềm như chờ đợi.
Đúng vậy! Ông Hoan chờ đợi phản ứng của bà Minh từ chối hay mời ông vào nhà. Đêm qua, trước khi đi ngủ, Tân đưa cho ông thân sinh xem ảnh Loan chụp chung với bà thân mẫu. Ông Hoan nhận ngay ra bà Minh vẫn còn nhiều dáng nét ngày xưa. Còn Loan chẳng khác bà mẹ hồi còn nữ sinh. Ông kể hết tâm sự. Thuở thanh niên trai trẻ, Hoan thích để mà thích, để mà vui; chiều chuộng người đẹp để mãn nguyện lòng hiếu thắng, thêm tên mỹ nhân vào danh sách chinh phục. Chàng không có ý định tiến xa hơn. Có lẽ chính vì vậy mà hình ảnh tinh khiết của Minh đã ở lại trong tâm hồn chàng bao năm qua.
Bây giờ Hoan biết Minh là mẹ Loan, người yêu của con trai, chàng lo sợ nàng sẽ không bằng lòng cho Tân và Loan thành hôn vì chuyện Hoan làm rạn vỡ trái tim Minh ngày xưa. Tuy nhiên, chàng hy vọng vào một điều mà chẳng bậc cha mẹ nào muốn. Con cái muốn là trời muốn. Chúng nó đã định cưới nhau, cha mẹ không cản nổi, chàng sẽ có cơ hội gặp lại Minh hay ít nhất cũng biết tin tức thường xuyên về nàng.
Đi theo con trai, Hoan chỉ muốn nhìn lại dung nhan Minh hiện tại để tiếp tục nuôi dưỡng hình ảnh nàng trong tâm khảm hay trong tranh vẽ. Chàng sửa nhà xe thành phòng vẽ rộng rãi có máy lạnh, máy nóng rất tiện nghi cho thú vẽ tranh. Hoan có bức chân mà thiếu nữ trong tranh có đôi mắt, nụ cười và mái tóc giống Minh ngày xưa. Chàng hứa với Tân, nếu mẹ Loan không cho chàng vào nhà, Tân cứ việc đưa ông ra khách sạn ngay. Hoan nghĩ, đã cướp mất trái tim thơ ngây người con gái mới lớn, mới biết yêu, để rồi biến mất mấy chục năm không thăm hỏi nàng, Hoan thật đáng tội, bị trừng phạt cũng rất xứng đáng. Nhưng được nhìn thấy cố nhân dù chỉ một lần, tất cả trừng phạt đối với Hoan không nghĩa lý gì.
Tối qua và suốt cuộc hành trình hôm nay, hai cha con Tân phấp phỏng lo bà Minh nhìn thấy ông sẽ đóng ập cửa lại, không cả cho Tân cưới Loan làm vợ. Vì thế ông Hoan quyết định gặp bà Minh một cách bất ngờ trước khi bà biết cha Tân là ai.
Giờ đây, Minh đang đứng bất động giữa khung cửa rộng mở với khuôn mặt còn nõn nà, bầu bĩnh, thân hình đầy đặn hơn xưa nhưng vẫn son trẻ gọn gàng, bộ tóc cùng kiểu nhưng ngắn hơn để lộ cần cổ cao và tròn trĩnh. Hoan mãn nguyện về người mẫu tương lai trong tranh của mình. Chàng bình tĩnh nói:
- Chào Minh, xin lỗi Minh, tôi đã đường đột đến đây. Nếu Minh không cho phép, tôi xin đi ngay, và không dám than van chi.
Cuốn phim dĩ vãng lướt nhanh trong tâm trí Minh. Một thời hoa niên tóc xanh áo trắng mơn mởn bướm hoa, anh đàn em hát hồn nhiên mơ mộng... Rồi những giận hờn cuốn lốc quay cuồng và dần dần biến thành những áng mây xám mờ nhạt, loãng tan... Cố nhân hiện ra đối diện cố nhân và thực tại.
Minh xúc động không nói được lời nào. Nhưng bản tính hiền hậu, nàng chợt nghĩ tới phép lịch sự tối thiểu và khẽ gật đầu chào Hoan. Minh giữ cánh cửa mở rộng, mời cha con Hoan vào nhà.
Thực vậy, sau một phần tư thế kỷ không gặp, Minh vẫn nhận ra "người mộng" đầu tiên thuở học trò. Hoan còn tráng kiện như người thường xuyên bơi lội hay chơi quần vợt. Vóc dáng Hoan hiện tại sẽ làm nàng hài lòng trong những phút giây chợt mơ màng. Minh mừng có trang điểm đôi chút, nếu không Hoan sẽ nhìn thấy nét thời gian bàng bạc ở nàng.
Với bản tính cởi mở, Minh mời Hoan ở lại phòng có hai giường với con trai. Trong bữa cơm Hoan nghiêm trang nói:
- Cảm ơn Minh cho tôi cơ hội nói lên lòng biết ơn đối với Minh và Loan. Minh đã độ lượng quên đi mọi giận hờn và tiếp đãi tôi. Loan thương yêu Tân và cho Tân hạnh phúc mà tôi và mạ Tân đã không thể cho con được. Tôi chính thức xin Minh cho phép Tân được cưới Loan.
Minh vốn tháo vát, nhưng ngồi trước Hoan, nàng biến thành thụ động, lúng túng:
- Quyết định cuối cùng là Loan và Tân thôi.
Hoan tiếp:
- Cảm ơn Minh ban phước lành cho Tân, Loan và cả tôi nữa. Việc cưới hỏi, phong tục, để toàn quyền Minh và hai con lo liệu. Minh muốn đám cưới ở Virginia, hay chúng định cư tại đâu tùy Minh. Tân ở gửi rể cũng được. Đàn bà cô đơn, Minh cần các con hơn tôi. Mạ Tân thì trong chúng ta chẳng ai lo được. Bà đã có nhà thương lo cho tối đa rồi. Mai kia, thỉnh thoảng Minh cho phép ông già thông gia ghé thăm con là đủ.
Đàn bà mau nước mắt và dễ tha thứ, Minh nghẹn ngào:
- Tân và Loan yêu thương nhau được anh dễ dãi cho cho phép là em mừng rồi. Chúng ta thông gia thì như một đại gia đình. Sinh con là chấp nhận hy sinh đời mình cho chúng. Huống chi, chúng đem lại hãnh diện cho gia đình!
Tân nâng ly nước lạnh:
- Chúng con xin cảm ơn ba và mẹ Minh rộng lượng thương yêu, cho chúng con nhiều ân huệ. Xin ba, mẹ và Loan cùng nâng ly để chúc mừng sự xum họp và hạnh phúc này!  
Sau bữa cơm, Tân, Loan lo dọn bàn, rửa chén trong bếp. Hoan xin phép Minh đàn dương cầm, dạo nhiều bản nhạc Minh ưa thích như bao giờ. Chàng có cảm tưởng đang ngồi bên phím đàn trong phòng khách ngày xưa. Hoan mời:
- Minh hát bản "Célèbre Valse" cho anh nghe hĩ?
Minh lắc đầu từ chối:
- Không được đâu. Lâu nay không hát nên không thuộc.
 Hoan khẩn khoản:
- Em hát chừng nào hay chừng đó rồi cứ "là la lá" cũng được. Anh chỉ muốn nghe lại giọng em.
Minh chỉ mỉm cười và tiếp tục im lặng. Bề ngoài, nàng giữ vẻ bình thản, nhưng lòng còn hồi hộp về sự gặp gỡ bất ngờ với Hoan. Cả hai cùng thả hồn theo tiếng nhạc bay về dĩ vãng xa xưa:
Yêu người là không nguôi.
Sầu tình chan chứa trong chiều rơi.
Nhạc lòng êm ái dù đời tàn phai.
Mà còn mãi mãi ngân trong đêm dài. 18
Minh nén tiếng thở dài tự nhủ phải tỉnh táo, không thả lỏng tâm hồn, không hấp tấp cả tin những lời mật ngọt như thuở đầu đời.” Minh thấy cần phải giữ nghiêm túc với Hoan, không để chàng dễ dàng quyến rũ con tim nàng một lần nữa. Thỉnh thoảng Minh chỉ khen tiếng đàn của Hoan hay mỉm cười vu vơ.
Khi thấy Loan, Tân hân hoan ôm nhau ra phòng khách, Minh nói hơi lớn để Hoan có thể nghe qua tiếng đàn:
- Tân à, sáng mai mẹ phải đi làm sớm. Trước khi xuống trường ngày mai, Tân đưa ba con ra bến xe buýt về Boston, phải không?
Hoan ngưng đàn đứng dậy:
- Anh cũng nói với Tân thế. Thôi bây giờ gà cũng xin phép được lên chuồng. Anh đã có một ngày dài thật đầy đủ hạnh phúc mà từ lâu anh không có được. Một lần nữa cảm ơn Minh. Chúc Minh ngủ ngon nhé. Chúc các con nhiều mộng đẹp.
Tân "good night" mẹ vợ tương lai, hôn nhẹ trên môi Loan rồi theo cha về phòng dành cho hai người. Chỉ còn lại hai mẹ con, Minh, Loan cùng nhau đi xem xét cửa ngõ sau trước, tắt đèn trong nhà. Trước khi định về phòng riêng, Loan ghé tai mẹ thì thầm:
- Bây giờ mẹ còn buồn vì giọng tiếng Huế nữa không?
Minh thấp giọng chối:
- Mẹ nói mẹ buồn vì giọng Huế bao giờ đâu!
Loan ôm mẹ nũng nịu:
- Vậy thì con mừng! Đêm nay mẹ cho con ngủ chung với mẹ nhé!
- Nhưng mẹ phải đọc sách một lúc rồi mới ngủ được. Con chịu không?
- Chịu! 
Dưới một mái nhà, Hoan cảm thấy thật gần gũi với người góa phụ trẻ. Chàng mỉm cười mơ mộng trong bóng tối. Phòng chung vách bên cạnh, trên giường nệm rộng rãi với cô con gái dễ dàng đi vào giấc ngủ trong hơi thở nhẹ nhàng, Minh buông quyển sách và tắt đèn. Nàng mơ màng khép mắt, văng vẳng giọng Huế nào rất dịu dàng bên gối lụa hồng êm ái của nàng... º 

NGUYỄN THỊ NGỌC DUNG

 



Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003