Apr 19, 2024   log in
 
home
thơ
danh sách tác giả
nhạc
truyện ngắn
biên khảo,phê bình
điểm sách
phỏng vấn
quan điểm
sinh hoạt văn học

ban biên tập
tìm kiếm
thư tín
giới thiệu sách báo
 
 
  Truyện/Ký
BIẾT ĐÂU MÀ NGỜ
Diễm Châu TNQG 

Gia đình bà Xuân thuộc loại danh giá, bà xuất thân gia đình vọng tộc khi còn ở trong nước, dù cho đến Mỹ sau người ta khá lâu, nhưng bà cố giữ lấy câu: 'giấy rách phải giữ lấy lề'.
Bà có chồng và một đứa con gái. Ông chồng bà, người thuộc loại bình dân, nghĩa là lấy bà 'không môn đăng hộ đối', chỉ vì nhan sắc bà thuộc loại khó nhìn. Nếu không lấy ông, bà sẽ thành gái ế! Như thế thì thà có chồng nghèo mà đẹp trai, còn hơn mang tiếng bị chê, không ai ưng! Mấy chàng trai đồng gia cảnh với bà, thì họ lại đi kén chọn con gái đẹp khác, hay giàu hơn... Thôi thì lấy ai cũng là có lấy chồng được rồi.

So nhan sắc và nhân dáng hai người, ông nhìn bắt mắt hơn bà nhiều, có không ít cô gái trong làng bàn tán khen ông đẹp trai. Sở dĩ ông ưng bà mà hy sinh mối tình đầu của mình, cũng chỉ vì gia đình bà quá hậu hỉ, hứa quên đi món nợ lâu đời nơi cha mẹ ông, lại cho bà món hồi môn lớn hơn gia đình ông tưởng. Thêm vào đó, riêng ông là một chiếc xe mô bi lét màu xám còn mới nguyên trong thùng, mua từ bên Tây gởi về tặng chàng rể quí, theo sự yêu cầu của nhạc phụ.

Món quà nầy, ông không dám mơ, vì từ đời cha ông, chiếc xe đạp đã là câu chuyện thần tiên còn không có, huống chi mô bi lét. Vì vậy, sau một đêm suy nghĩ, ông hân hoan trong lòng, nhưng rầu rầu ngoài mặt, tạ từ người yêu để cất bước sang sông. Dù bị người yêu bé nhỏ xỏ xiên là thứ đồ tham vàng phụ nghĩa', nhưng ông không màng. Trong đầu ông, chiếc xe gắn máy le lói mấy ai có thuở đó đang sáng chói, che khuất khuôn mặt đầy hận thù của người tình. Ông lại còn dối gian, dù ông rất ít khi miệng lưỡi: 'Từ từ đâu vào đó, anh sẽ đến thăm em, nhưng đừng cho ai biết... Nàng nghe xong, hét lên: Cút ngay đi và đừng bao giờ nhìn mặt tôi nữa
Thôi thế cũng xong. Ông tự hứa trong lòng dù sao ông cũng có lỗi với nàng. Đến nước nầy thì cứ lấy vợ để đền ơn đáp nghĩa cha mẹ sinh thành, còn bà vợ xấu của ông, thì ông nhủ thầm, ông sẽ để thời giờ chiêm ngưỡng và tưng tiu o bế chiếc xe, thay vì nhìn bà, như thế vừa đỡ chán vừa đỡ ân hận, cắn rứt lương tâm vì ông đã bỏ nàng!

Bà Xuân từ lúc có chồng, tới đám đông nào bà cũng hãnh diện vì chồng bà đẹp trai hơn khối ông khác. Số bà cũng sướng, vì chồng bà ngoài những lúc đi làm cho bố bà, thì luôn luôn ở nhà chơi và sờ mó chiếc xe, bởi ông chưa từng biết cỡi xe mô bi lét, chỉ để mà nhìn thôi. Cái nầy thì đúng ý bà Xuân, của chưng lâu hư, lại mát mặt mát mày, nhà người ta làm gì có xe chiến mà chưng. Nói dại ông mà biết chạy xe, chắc bà đã xúi bố đừng tặng xe mà hao của!
Bà lo toan hết mọi chuyện, ông để mặc cho bà muốn làm gì thì làm, vả lại, ông cũng là một người hiền, ít lắm điều nhiều chuyện. Bà hỏi gì ông cũng gật, ở bên bà, ông chỉ là một chiếc bóng.

Thành thực mà nói, hồi nào tới giờ, ông không quen xã giao, vì con nhà nghèo có giao thiệp với ai đâu mà xã! Có chăng là cúi đầu nghe lời sai bảo, dặn dò của người khác ban xuống, nên gia đình ông đã quen cảnh nầy rồi. Đối với bà Xuân, dù là vợ, cũng không ngoài lệ.

Ông Xuân tưởng lấy bà là thoát được đi lính, vì gia đình bà giàu có, quyền thế. Nhưng có ngờ đâu cũng phải gia nhập Địa Phương Quân. Vì vậy, sau nầy đất nước đổi thay ông cũng bị đi tù vài năm, với tội danh lươn lẹo dối gạt Công An, cộng thêm liên hệ với đám cường hào ác bá...
Khi được tha trở về, nhờ vợ chạy chọt làm hồ sơ qua Mỹ theo diện HO. Vậy là bà Xuân xuất ngoại theo chồng nhờ sự mau mắn của mình.

Bà vui mừng chờ đợi ngày ra đi. Vì từ khi thay đổi chế độ, gia đình bà phải nói là rớt xuống vũng bùn! Từ một gia đình giàu có, bị tịch thâu hết của cải, bị đuổi đi kinh tế mới, muôn ngàn khổ cực. Trong năm đầu ông còn trốn chui trốn nhủi, đút lót cho cán bộ ở nhà được. Nhưng sau đó ông bị bắt đi cải tạo, thì bà còn khổ hơn, vì bà chưa quen ở vào cảnh khổ khi không có người kề cận giúp bà.

Ông bà qua Mỹ với đứa con gái duy nhất gần 16 tuổi. Con bà, bà cưng như trứng mỏng, bà dạy cho con nào là tam tòng tứ đức, nào là công dung ngôn hạnh v.v... Bà nói gì, con bé Mai cũng gật, tính Mai giống bố, ít lắm lời. Nhưng không có nghĩa ít nói là thuần phục! Có khi Mai gật bên ngoài, nhưng lắc bên trong. Bà Xuân đâu biết điều đó, bà nghĩ con bà ngoan ngoãn, hiếu thảo, vâng lời cha mẹ... không như con người ta hỗn ẩu với đấng sinh thành.

Đi đến đâu, bà cũng khen con không tiếc lời, khiến những bà mẹ khác cũng cảm thấy mình thiếu may mắn như bà Xuân. Bởi vì bé Mai đẹp hao hao giống bố, thân hình mảnh mai và nước da trắng ngà. Trong những buổi họp mặt gia đình hay thân hữu, những lúc có bé Mai bên cạnh, bà Xuân nở mũi hãnh diện vì bà thấy con mình đẹp hơn tất cả con các bà khác. Điều nầy thực sự như vậy. Đám con trai, con cái cháu chắt mấy người bạn bu quanh bé Mai làm quen, khiến con bé đỏ mặt trông càng duyên dáng hơn.
Ngoài giờ học, có khi Mai xin mẹ lại nhà bạn bè chơi. Chúng có một băng con gái khoảng năm sáu đứa. Những đứa bạn con bà giao thiệp thì bà Xuân đều biết rõ đứa nào con ai, bố mẹ chúng làm nghề gì. Gia đình đứa nào đàng hoàng thì bà cho chơi, gia đình nào nát như tương tàu hay con nhà nghèo thì bà cấm ngặt. Bà sợ con mình đi lại với con người ta rồi nhiễm thói hư tật xấu, hay nhiễm cái nghèo đó.

Cuối tuần thì đôi khi đi chùa với bà, có lúc bé Mai đi ciné, lúc shopping, lúc cắm trại với chúng bạn... Bà Xuân biết rành rẽ đường đi nước bước của con bà, và bà thường tự hào mỗi khi mấy bà gặp nhau ở chợ, ở những buổi họp, trong các câu chuyện trao đổi, bà cảm thấy bà là người gần gũi với con gái mình và săn sóc, có trách nhiệm với con hơn mấy bà kia:
· Không biết con Thúy nhà tôi đi đâu hôm nay mà thấy diện quá...
· Chắc chúng nó đi với nhau các bà ạ... Chị em con Mindy nhà tôi cũng thấy sửa soạn mấy ngày nay. Chẳng biết sinh nhật sinh nhọt hay ra trường gì mà nao nức ghê lắm...
· Tôi biết chắc chắn là chúng đi chúc mừng sinh nhật của cô dạy Piano trong trường... con Kim có xin phép tôi mấy hôm nay.
Bà Thân lên tiếng. Bà cũng là một người mẹ hay để ý con không thua bà Xuân, nhưng vì bà Thân thường hay đi mua hàng xa, nên việc dạy con có lúc gián đoạn.
· Không phải đâu, chúng nó hẹn nhau đi dự tiệc nhảy đầm mừng ngày ra trường của thằng Tony, con ông tỉnh trưởng với bà bác sĩ Lang bạn tôi đó mà.
Bà Xuân đắc ý lên tiếng về chuyện nầy, bà có tật trong mỗi câu nhắc nhở về nhân vật nào, bà thường thêm thắt nghề nghiệp của người ta cho thêm phần long trọng, và cũng là điều hãnh diện vì cho thiên hạ biết bà toàn giao thiệp với những nhân vật lẫy lừng, giàu có. Vả lại, trong đám mấy bà ở đây, có bà nào biết rõ về con cái bằng bà. Bà Thân hỏi lại:
· Bà có chắc không đó. Chẳng lẽ con Kim nói láo với tôi à?
Bà Xuân vênh mặt:
· Con bà làm sao tôi biết được! Nhưng con tôi, tôi theo nó sát nút, mẹ con chúng tôi tâm sự với nhau hàng ngày, chúng nó làm gì mà tôi không biết... Bà có chắc bà gần con bà 100 phần trăm không?
Bà Thân nao núng:
· Thì cũng có lúc tôi bận... nhưng tôi đã dặn nó không được vào chỗ nhẩy đầm cơ mà. Nó dám cãi lời tôi thì tôi cột chân nó lại cho các bà xem... tôi dạy con có sách có vở đàng hoàng, không phải là lơ tơ mơ đâu...
Rồi bà cười, tiếp:
· Nó đừng có mà dỡn mặt với tử thần!
· Ủa, thế bà là tử thần của con bà à?
Một bà hỏi móc nghéo làm bà Thân cũng bực! Bà đang tức đứa con gái ngoan của bà... tại sao lại nói láo với bà để đi chơi theo ý riêng, dám cãi lời bà! Vậy mà bà nầy còn bắt bẻ chữ nghĩa với bà. Bà Thân đâm cáu khi bà nhớ ra mới tuần trước, bà bị mất hai trăm đồng, mà nhà thì chỉ có hai mẹ con, bà cố nhớ xem bà trả cho ai, hay có thể bị mất nơi nào khác, không lẽ con bà...:
· Ừa, nói cho đã cái miệng, mấy bà nói vậy rồi biểu tôi im à... con với cái... nói tới là tức cái mình!
· Thà tức cái mình bây giờ để chú ý tới tụi con nít nhiều thêm tý nữa, còn hơn bữa nào bà sẽ bể cái đầu vì những tin động trời khác...
Mấy bà nhìn nhau cười nháy nhó với nhau ra chiều bí mật. Trong đám bạn bè, bà Xuân và bà Thân hai bà có con gái đẹp nhất. Mỗi lần nói chuyện, bà Xuân thường cho con mình xinh đẹp, nết na hạnh kiểm hơn con người ta. Riêng bản thân hai bà, thì bà Thân cao ngạo, kiêu sa, chứng tỏ mình hiểu biết nhiều, còn bà Xuân thì dù mới qua Mỹ còn nghèo, nhưng không thoát được cái tật khoe khoang cố hữu: ...ngày xưa tôi ngồi chỉ tay năm ngón sai đầy tớ... Cái thời vàng son của bà, dại gì mà quên, phải nhắc nhớ để mà sống, cho hãnh diện với đời.
Các bà ai về nhà nấy sau khi đã cùng nhau ăn uống và đánh vài ván tứ sắc. Bà Thân bực bội mang cái mặt chầm vầm đi ra xe, không còn tươi như mọi hôm. Phen nầy con Kim sẽ khó mà đôi chối với bà. Đừng có hòng mà qua mặt bà nữa... Nhưng bà vẫn nghi ngờ không tin lời bà Xuân, có lẽ muốn bôi bác bà để thỏa mãn lòng ích kỷ của con người, vì con bà là một đứa bé thùy mị, dễ thương và lễ phép... Dù tức, nhưng bà Thân cũng công nhận nhờ bà Xuân móc lò, mà bà mới biết sự việc nầy để tìm hiểu thêm về con cái.
Riêng bà Xuân, bà cười thầm trong bụng vì đã hạ được bà Thân một cú nốc ao. Cho hết làm phách. Bà Xuân không ưa bà Thân lý do hết sức tầm thường, không ai ngờ đến, chỉ vì bà Thân là người có nhan sắc. Cái nhan sắc của bà Thân làm cho bà Xuân tức anh ách và ghét cay ghét đắng con mẹ “dung nhan' nầy.
Dù hai bà cỡ tuổi nhau, có thể bà Xuân còn thua bà Thân vài tuổi nữa là khác, nhưng nhìn bà Thân lúc nào cũng tươi thắm mặt mày, làn da mơn mởn mà bà Xuân đã bao lần nói kháy là bà Thân dâng tiền cho mấy thẩm mỹ viện đều đều... dù nói gì thì nói, ai cũng cho rằng bà Thân đẹp trội nhất trong bọn, và nhiều người đàn ông lẫn đàn bà thích đến giúp đỡ bà Thân trong mọi công việc, chỉ vì bà ta giao thiệp khéo léo. Biết xoay xở và thông minh, linh hoạt trong nhiều vấn đề! Nhưng câu chuyện bà Xuân vừa nói, không phải là bà đặt điều, chính miệng bé Mai thật thà khai cho bà nghe mấy hôm trước, khi bà theo con hỏi riết.
Bà Thân về đến nhà sau khi rửa mặt thay quần áo, ra ngoài xa lông ngồi đợi con gái, xem mấy giờ Kim mới trở về nhà. Bà quyết hỏi cho ra lẽ là Kim đã đi đâu hôm nay, coi con ăn mặc thế nào để bà có thể đoán ra chuyện.
Khi đồng hồ điểm đúng một giờ khuya, thì bà mới thấy cánh cửa hé mở và Kim nhè nhẹ đi vào. Bà Thân bật đèn sáng lên làm cô con gái giật mình:
· Ủa, má còn thức hả?
· Kim, con đi đâu mà về khuya vậy?
Kim ấp úng:
· Con đi dự sinh nhật của cô Nhung và họp mặt mấy đứa bạn mà má...
· Má cho con nói lại lần nữa... nói cho đúng... con coi thường má vừa vừa chứ!
Kim tái mặt nhìn mẹ. Bộ quần áo sang trọng trên người tố cáo lời nói của cô không đúng sự thật cho lắm, vì sau khi đự sinh nhật cô Nhung, Kim đã đến nơi dạ vũ của Tony để gặp các bạn ở đó. Nhưng Kim không thể nói thật với mẹ vì cô đã hứa với Mai, cũng như hứa với các bạn trong nhóm là không nói cho ai biết chuyện bí mật nầy...
· Có phải con đi nhảy đầm không?
Trời ơi... sao má biết chuyện nầy? Ai đã nói cho má hay?
· Sao má biết? Nhưng không phải chỉ là nhảy đầm, mà tụi con cần có chuyện để nói...
· Tụi con bày đặt dối gạt cha mẹ, làm như vậy là hiếu thảo chỗ nào???
Bà Thân bắt đầu mở máy nói. Bà đem những luân lý đạo đức ngày xưa ra mà dạy con, bà quên một điều rằng tụi con nít thời nay, ở bên Mỹ không phải là xã hội Việt Nam ngày xưa, đi nhảy đầm cũng không phải là tội lỗi... Cho nên bà cứ nói, lúc to lúc nhỏ, lúc giận dữ, lúc khuyên bảo con với giọng điệu nhỏ nhẹ... Mặc cho bà má ngồi giảng, bé Kim lo sợ chuyện bại lộ, bé cứ im lặng dạ dạ... Nói một hồi bà Thân cũng mệt, nhìn đồng hồ thấy gần hai giờ sáng, bà tấn công cú chót:
· Đưa cái bóp của con cho má coi.
Chưa đợi con trả lời, bà giật cái bóp mở banh ra, bà muốn xem có hai trăm bà mất trong bóp Kim hay không. Những thứ trang sức con gái rớt ra bừa bãi... Nhưng bà thật sự kinh hãi khi nhận ra trong các thứ lộn xộn đó, có một vĩ thuốc thử xem có thai hay không rơi ra ngoài.
· Trời ơi Kim... sao con lại có cái nầy trong bóp... con có thai hả??? Trời ơi là trời... con làm bỉ mặt má quá con ơi...
· Không... đưa trả lại cho con, cái nầy của con, sao má không hỏi con lại lấy đại???
Mặt mày bé Kim giận dữ thực sự. Con bé giật lấy cái bóp rồi vơ mấy thứ trên bàn nhét vào đó, xong chạy vào phòng, đóng cửa cái rầm, cử chỉ nầy chưa bao giờ xảy ra giữa hai mẹ con bà Thân.
· Đứng lại...
Tiếng la của bà Thân rơi vào tan loãng hư không! Rồi bà đấm mạnh vào cánh cửa. Bé Kim vẫn lì lợm không mở. Một hồi, thấy không thể la làng trong đêm hôm khuya khoắt, bà đành bấm bụng chờ ngày mai hỏi cho ra lẽ... Trời ơi! con bà ngủ với thằng nào để phải mua thuốc thử thai?
Sự căng thẳng lo âu khiến bà không thể chợp mắt cả đêm. Cho đến gần sáng thì bà mệt quá mới thiếp đi một chút. Khi bà Thân tỉnh giấc nhìn đồng hồ thì thấy đã gần chín giờ. Bà giật mình nhỏm dậy chạy ra ngoài nhìn về phòng bé Kim, con bé đã biến mất. Cửa phòng mở toang, áo quần trong phòng cũng y nguyên, không có vẻ gì là chủ nhân của nó đã dọn đi.
Bà Thân không thể thắc mắc lâu. Mười một giờ bà phải đi lấy hàng ở tiểu bang xa hết hai ngày. Vé máy bay đã mua và bà phải đi. Dù việc đang xảy ra hết sức là bực mình và lo lắng, nhưng bà không thể bỏ chuyến hàng, vì tất cả được sắp đặt sẵn, như một móc giây chuyền. Không đi không được. Bà đành gọi cho người em họ với lời dặn canh chừng bé Kim cẩn thận. Bà không thể nói gì hơn được vì không muốn người ngoài biết chuyện. Thật đúng là sao quả tạ đang chiếu bà!
@@@
Cậu em họ bà Thân cho biết bé Kim đã đến nhà bé Mai chơi khi cậu ra phi trường đón bà. Điều nầy làm cho bà Thân an tâm vì con bà vẫn ở nhà, cùng lúc bà xấu hổ khi nghĩ rằng có thể bé Kim kể hết chuyện cho bé Mai nghe, mà mẹ con bé Mai thì hay tâm sự với nhau...
Nghiõ tới đây bà Thân giận con hết sức! Bà nhờ cậu em ghé qua nhà bà Xuân để rước bé Mai về, vì bà viện cớ muốn mời cậu và bé Kim đi ăn tối luôn. Khuôn mặt bà Xuân cười rất đểu khi thấy bà Thân lấp ló ngoài cửa, càng làm cho bà Thân lo lắng hơn... Nhất là khi bà Xuân nói: 'Bé Kim của bà xinh đẹp như vậy thì bà sắp lên chức bà ngoại nay mai vì thiếu gì chàng nhào vô...'.
Như mọi lần thì thế nào bà Thân cũng trả lời lại. Nay thì bà im chẳng nói gì. Bà lo sợ và thắc mắc nhiều điều từ mấy ngày nay, khiến bà làm cái gì cũng chẳng nên thân! nói trước quên sau, lúc nào cũng như là mộng du! Bà muốn hỏi chuyện bé Kim, nhưng bà nghĩ phải từ từ, không thể quýnh quáng lên được... cuộc đời nầy lắn nhiêu khê, không phải ai cũng có tâm trạng như bà bây giờ... đợi ăn xong, khi cậu em chở về nhà hãy hỏi, hỏi quá sớm bây giờ, con bé không chịu về nhà thì khốn! Nhìn bé Kim ăn uống ngon lành và còn đùa giỡn với cậu nó, bà Thân nghĩ thầm: 'Sao nó có bầu mà chẳng thấy bị thai hành gì cả, khác hẳn với mình khi xưa...'.
Gần mười giờ đêm mẹ con bà mới về đến nhà. Sợ con bé lại chui tọt vào phòng đóng cửa, nên khi đi ngang qua giàn hoa giấy, bà thay đổi chiến thuật, quàng tay qua vai con, gạ gẫm con gái bằng những lời nói dịu dàng, êm thấm. Bà cố nhủ lòng mình phải từ từ, không được nổi nóng:
· Kim, mấy ngày nay má lo cho con quá... má không yên tâm chút nào... con kể cho má nghe đi, tại sao con lại có thuốc thử thai trong bóp. Con có bầu với ai hả con? Nói thật rồi má sẽ giúp con giải quyết... con bồ với đứa nào?
Kim lắc đầu chối ngầy ngậy, không muốn mẹ hỏi đến vấn đề nầy. Bà Thân tức, nhưng bà vẫn cố nhỏ nhẹ...
· Nếu con không chịu nói, làm sao mà má giúp con được!
· Con đâu có cần má giúp cái gì... Tại tự nhiên má lục xách tay của con, má la ồn lên...
Dù bực lắm, nhưng bà Thân ôn tồn giải thích:
· Nếu má không làm vậy, thì má đâu biết con có thai!
Kim tròn mắt nhìn bà:
· Má toàn nói tầm bậy không à... con có thai hồi nào!
Bà Thân ngỡ ngàng, nhưng bà thở phào thật mạnh... Trời, vậy mà bà lo quá sức...
· Vậy sao con có thuốc thử thai trong bóp?
Bé Kim ấp úng:
· À... chuyện nầy thì con không thể nói cho má nghe được, vì... con đã hứa rồi...
· Con hứa với ai? Với bồ của con hả? Đó là thằng nào vậy con, sao má đâu có thấy con cặp với ai đâu...
Thấyï bé Kim lắc đầu không nói, bà Thân ôm con vào lòng, hôn lên má nó:
· Má thương và lo cho con lắm con biết không... cứ nói cho má nghe, má sẽ giúp cho con... má hứa danh dự không nói cho ai biết chuyện nầy...
Bé Kim ngần ngừ:
Má hứa chắc không... con thấy má hay gặp mấy bác kia, cái gì mấy bác cũng phê bình, nhất là má con Mai... tụi con không thích vậy đâu...
· Con đừng lo, con có thấy khi gặp nhau, má hay ngồi nghe người ta nói thôi... nhiều khi con nói cho má nghe, biết đâu má giúp con giải quyết được thì sao... Con biết tính má mà Kim...
· Vậy con nói mà má nhớ không được kể lại với bất cứ ai...
Bà Thân đưa tay làm dấu thập ngang ngực. Bé Kim nói nhỏ vào tai bà khi hai mẹ con ngồi xuống trước thêm nhà cho mát:
· Má à, con Mai nó có bầu...
· Hả, con Mai con bà Xuân...
· Dạ, tại má nó dữ quá, lại hay la nên nó dấu. Con Mai bồ với thằng Tony lâu rồi, mà má nó không biết. Bây giờ nó nghi có bầu, nó nhờ con đi mua thuốc thử cho nó... Con giữ giùm nó, vì nó sợ má nó biết...
· Rồi bây giờ tụi con tính sao...
· Con cũng không biết... Hai đứa nó tính bỏ nhà đi bụi đời, vì con nghe nói ba má thằng Tony cũng khó khăn lắm, muốn thằng Tony phải học ra bác sĩ, không được có bồ... còn con Mai thì má biết rồi, nó hiền lành lại đẹp, nhưng má nó thì dữ quá... nên tụi nó định cuối tháng nầy, khi người ta đem trả tiền hụi cho má Tony, nó sẽ ăn cắp số tiền đó trốn đi với con Mai. Tụi con cũng giúp nó mỗi đứa một chút...
· Vậy là con lấy hai trăm của má???
· Dạ, con xin lỗi má... con phải giúp bạn con, tụi nó thương nhau thiệt...
Bà Thân ôm con:
· Má đâu có trách con... nhưng má nghĩ thay vì lấy tiền của má, thì con xin má tốt hơn...
· Cám ơn má không la con... Vậy má nghĩ tụi nó trốn đi được không?
Bà Thân lại suy nghĩ. Bà lạ gì ba của Tony, ông là một người đàn ông hào sảng bên ngoài, rất có cảm tình với bà, nhưng bà vợ thì cũng có vẻ không thích gì bà cho lắm... bây giờ nếu bà nhảy vào giúp tụi nhỏ giải quyết, chắc gì bà ta nghe bà, mà còn chống đối nữa là khác...
Dù sao thì đêm nay bà cũng cảm thấy an tâm. Đứa con gái nhỏ của bà lúc nào cũng vẫn ngoan ngoãn như bà nghĩ. Bà thấy ân hận khi nghi ngờ oan cho con mấy hôm nay. Mình phải bỏ bớt công việc để gần gũi con thêm chút nữa... Bà ôm con thật chặt, trả lời:
· Để má nghĩ xem phải làm sao... nhưng má cám ơn Thượng Đế đã cho mẹ con mình lúc nào cũng thương yêu nhau... má thương con lắm Kim ơi...

Diễm Châu TNQG

Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003