Oct 12, 2024   log in
 
home
thơ
danh sách tác giả
nhạc
truyện ngắn
biên khảo,phê bình
điểm sách
phỏng vấn
quan điểm
sinh hoạt văn học

ban biên tập
tìm kiếm
thư tín
giới thiệu sách báo
 
 
  Truyện/Ký
MƯA CHỮ
HÒANG NGỌC TUẤN
 

 Mưa rơi suốt đêm. Cơn mưa bắt đầu với âm thanh càng lúc càng huyên náo như vô số những viên sỏi hay những cây đinh trút xuống mái nhà. Thế nhưng, chẳng bao lâu, tôi nhận ra đó là âm thanh của những chữ cái. Mưa chữ. Mỗi giọt mưa là một chữ cái, và mỗi giây đồng hồ có hàng nghìn chữ cái rơi lên mái nhà.

Nằm trên giường, trong bóng tối chập chờn, tôi lắng nghe. Không nhìn thấy những giọt mưa, nhưng nếu tôi tập trung sức chú ý để tách riêng âm thanh của một giọt mưa nào đó ra khỏi dòng âm thanh chằng chịt, tôi có thể đoán được hình dạng của nó.

Dễ nhận ra nhất là những chữ O. Âm thanh của chúng tròn trĩnh như những viên bi. Còn những âm thanh nhám và giòn như răng cưa thì chắc chắn là những chữ M hay W. Khi những góc nhọn của V, A và Y chạm vào mái nhà, âm thanh của chúng sắc như mũi dao. Phần đáy của chữ U cũng tạo ra âm thanh tròn như chữ O, nhưng ngay sau đó nó không lăn dài theo mái nhà, mà nhảy loong coong như cái móng ngựa. Bụng của chữ D và lưng của chữ C cũng tạo ra âm thanh tròn như chữ O và đáy chữ U, nhưng mỗi chữ có cường độ va chạm khác nhau. Nét gạch thẳng của chữ D, vì cản gió, nên rơi chậm hơn và chạm xuống nhẹ hơn chữ U và chữ C. Sau khi chạm xuống, mỗi chữ chuyển động một cách khác nhau: chữ D không nhảy loong coong như chữ U, nhưng văng lên rồi ngã úp xuống; chữ C lăn dọc theo mái nhà nhưng không trơn tru như chữ O, mà hơi khập khiễng với những tiếng lụp cụp nho nhỏ do khoảng trống ở vành chữ gây ra. Chữ G tạo ra âm thanh rất giống với chữ C, nhưng nhẹ hơn, vì vạch thẳng nho nhỏ nơi vành chữ hơi cản gió một chút lúc rơi xuống. Chữ Q tạo một âm thanh phức tạp hơn, vừa tròn trịa như chữ O, vừa kèm thêm một mũi nhọn rất khẽ; tiếp theo đó là tiếng lăn khập khiễng, nghe chói hơn chữ C một chút.

Lắng nghe thật kỹ, tôi dần dần nhận ra những điểm khác biệt rất nhỏ giữa các chữ V, L, T và Y; H, K và X; I và J; N và Z. Tôi cũng nhận ra những điểm giống nhau rất tinh tế giữa các chữ S và C; B và E. Còn những chữ R và F thì lại rất khó nhận dạng: chẳng hạn, nếu F rơi ngược thì âm thanh hoàn toàn giống E, nên tôi phải cố gắng nhận dạng nó qua cách nó ngã xuống và trượt theo mái nhà; còn chữ R thì đôi khi vừa nghe giống như B, đôi khi nghe giống như Q, tuỳ cách rơi của nó. Riêng chữ B nếu rơi ngửa thì nghe như tiếng hai gót chân tí hon chạm khẽ vào mái nhà...

Một lúc nào đó trong dòng âm thanh triền miên của cơn mưa chữ, tôi ngủ thiếp đi, rồi chợt thức giấc vì hình như có một giọt nước rơi lên trán tôi. Có lẽ mái nhà bị dột. Tôi ngồi dậy, nhìn chung quanh. Đúng là mái nhà bị dột khá nhiều. Trên sàn nhà chung quanh tôi đầy những chữ cái. Chúng di chuyển như những côn trùng bé xíu ướt lấp lánh đang bò chầm chậm về phía lò sưởi. Trong khi di chuyển, những chữ cái đồng dạng nhỏ li ti gom dần vào nhau, biến thành những chữ cái lớn hơn, và khi đến gần lò sưởi, hàng nghìn giọt chữ biến thành một bộ mẫu tự đầy đủ, xếp hàng ngang từ A đến Z.

Cơn mưa ngoài trời vẫn không dứt. Xuyên qua những lỗ dột trên mái nhà, những giọt chữ vẫn liên tục rơi xuống và chầm chậm bò về phía lò sưởi để nhập vào bộ mẫu tự. Nằm trên giường, tôi lặng lẽ ngắm bộ mẫu tự với những chữ cái càng lúc càng lớn dần lên vì những hạt chữ li ti cứ liên tục rơi xuống từ mái nhà và bò đến để nhập bọn. Khi mỗi chữ cái trong bộ mẫu tự đã lớn bằng một gang tay, tôi thấy thân thể chúng nhấp nhô rất nhẹ như đang thở. Tôi không thể đoán được chúng được tạo nên bằng chất liệu gì, có lẽ bằng thịt và xương như tôi, vì chúng cử động rất uyển chuyển như những con vật nhỏ và dường như chúng có một lớp lông mịn. Tôi không biết chúng có phải là một loài sinh vật hay không, nhưng điều hiển nhiên là chúng biết suy nghĩ, vì chúng biết tìm đến cạnh lò sưởi để hong khô và sưởi ấm, vì chúng biết xếp hàng ngay ngắn, và chúng đang lớn dần lên.

Thình lình tôi nghe một tiếng gọi khẽ: “Đến đây chơi!”

Tôi giật mình. Rõ ràng đó là tiếng gọi của đám chữ, vì ngoài tôi ra, trong nhà này không có một người nào khác. Tôi nín thở, nhìn đăm đăm vào bộ mẫu tự và chờ đợi chúng gọi tôi một lần nữa.

“Đến đây nào!”

Tiếng gọi ấy lại cất lên, rất khẽ nhưng rõ từng âm tiết. Đúng là đám chữ ấy đang gọi tôi. Chưa hết ngạc nhiên, tôi đã thấy mình ròn rén lăn ra khỏi giường và bò trên sàn nhà, về phía lò sưởi. Tôi bò chầm chậm và cẩn thận tránh đè lên những chữ nhỏ li ti đang lăn rối rít về phía bộ mẫu tự đứng xếp hàng gần lò sưởi. Khi đã đến gần sát đám chữ, tôi nằm xuống, duỗi thẳng chân tay, nhìn lên trần nhà, chờ đợi một điều gì sắp xảy ra mà tôi không thể đoán được. Tôi nghe tiếng củi cháy lách tách lẫn trong tiếng cơn mưa chữ rào rào trên mái nhà, và tôi có cảm giác hoang mang lẫn nao nức: có lẽ đây là lần duy nhất trong đời tôi có cơ hội thật sự tiếp xúc với chữ.

Sau một lúc, không thấy có điều gì xảy ra, tôi nhắm mắt lại rồi chìm dần vào một cõi không trọng lực. Tôi bay lơ lửng trên bờ của giấc ngủ. Rồi thình lình tôi rơi trở về thực tại vì có một hơi thở lướt nhẹ trên mặt tôi. Mở mắt, tôi thấy một chữ O tròn đỏ đang nhẹ nhàng áp vào môi tôi. Tôi rùng mình, muốn đẩy nó ra, nhưng một sự giục giã bí mật khiến tôi nằm bất động, đón nhận nó. Ấm, mềm và ướt, chữ O dịu dàng mút hai môi tôi, rồi luồn vào miệng tôi và chạm vào đầu lưỡi tôi. Trong khoảng một phút đầu tiên, tôi theo dõi những cử động của nó một cách rất tỉnh táo, và ngầm so sánh nó với những nụ hôn đáng nhớ nhất trong đời tôi. Thế nhưng, tôi trôi hẳn vào cảm giác đam mê từ lúc nào chẳng rõ, và tôi đáp ứng nồng nhiệt như đang hôn một người tình mới. Tôi hôn như điên dại.

Thế rồi, theo bản năng, tôi muốn quờ hai cánh tay để ôm lấy người tình vô hình, thì mới nhận ra rằng tôi không thể cựa quậy.

Tôi mở mắt và thấy các chữ H, K, M, N, T, W, X và Z đang giăng ngang dọc, trói chặt thân xác tôi.
Các chữ D, P, R và Q đang quấn lấy hai cổ tay và hai khuỷu chân tôi, kéo dang ra bốn phía.

Các chữ C, G, J, S và U đang vuốt ve thân thể tôi.
Các chữ E và F đang dịu dàng luồn vào mái tóc tôi như hai chiếc lược mềm.

Các chữ A, T và L đang mở những chiếc cúc áo và cởi y phục tôi.
Chữ B đang úp hai vành tròn vào ngực tôi và mơn trớn.

Các chữ V và Y đang thay nhau mân mê hạ thể tôi.
Và chữ I đang đứng đó, thẳng tắp, đỏ ửng, giữa hai chân tôi.

Tôi chợt hiểu trọn vẹn ý nghĩa của trò chơi này. Tôi vừa cảm thấy lo sợ, muốn vùng vẫy để thoát ra, nhưng lại vừa cảm thấy háo hức vì biết giây phút sung sướng nhất của một nhà văn sắp xảy đến cho tôi.

Tôi nhắm mắt lại, lắng nghe cơn mưa chữ dồn dập trên mái nhà, mở rộng mọi cảm quan để đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt trên môi và cơn ngây ngất càng lúc càng bất khả cưỡng kháng trên da thịt.

Rồi cả thân xác tôi chợt bừng sáng lên và tôi biết chữ I vừa đi sâu vào trong tôi.
Tôi ngất lịm. Tôi không còn là tôi.

Tôi là chữ.

[truyện ngắn của Hoàng Ngọc-Tuấn]

 

 


Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003