Apr 24, 2024   log in
 
home
thơ
danh sách tác giả
nhạc
truyện ngắn
biên khảo,phê bình
điểm sách
phỏng vấn
quan điểm
sinh hoạt văn học

ban biên tập
tìm kiếm
thư tín
giới thiệu sách báo
 
 
  Truyện/Ký
LÚC XẾ CHIỀU
LÊ THU HƯƠNG

 

Đang vội bỏ thì là tươi vào món rau cải xào cá hồi, chảo rau kêu xèo xèo, các âm thanh cuống quít vội vã, bà Ba tay cầm đũa tay cầm bàn xảm to bản làm bằng tre, đảo nhanh các lọn rau xanh đậm nằm ườn trong chảo lẫn những miếng nấm portabella[1] cắt xéo màu nâu xậm, điểm các hạt ớt đó đây. Mùi gừng theo khói thơm lừng góc bếp, mặt bà Ba đỏ hồng, vài lọn tóc loà xoà trên mặt, bà Ba để hết tâm hồn vào món ăn. Ngũ giác bà quay mòng mòng trong các hương vị thân quen. Giơ tay kéo cái đĩa lớn, bà chợt giật mình, một âm thanh ngắn gọn khi chiếc đĩa sứ chạm vào sàn đá hoa: “Ông này lạ thật, lại phá bữa nấu ăn của tui rồì. May là vỡ cái đĩa quí, chứ không, ba xấp nhỏ lại kêu 911 làm phiền mình.” Ý bà Ba muốn nói tiếng gọi thất thanh của ông Ba làm tay chân bà lóng cóng, rơi chén đĩa là thường. Bà có tật bỏ quên bếp lửa chạy ra bên ông mỗi lần ông Ba gọi, thức ăn cháy khét lẹt và khói um nhà bếp. Nghe tiếng ông hò, ríu rít, vội vàng, bà tưởng có tai nạn xe cán giết người hay là súng bắn lung tung trước nhà. Còn đang ngớ nguời, nửa bà Ba muốn thu dọn cái sàn bếp, nửa bà muốn mang đĩa rau xào với cá hồi thơm phức còn đang bốc khói cho ông nhậu với bia.

-Má nó ơi! Má xấp nhỏ! Mình ơi ! Mợ ơi! Bà chằng ơi! Con sư tử Saigon yêu quí ơi! Em cưng ơi! À Mẹ nó ơi! Mau, mau lên!   Mau lên !
            Ông Ba đang đọc báo ngoài ban công, một khoảng vườn đầy nắng với các chậu hoa xinh xinh, trên tầng lầu cao nhất của Bay Shore Condo[2]. Chiều nay, hơi nóng, nhiệt độ khoảng 93 độ F[3] cho nên ông mặc quần cụt ngắn, hở rốn, bụng ông hơi bự bởi tài nấu ăn của vợ và các chai bia làm lịm môi ông. Ông mặc áo thun màu cam đậm, các con cho ông ngày sinh nhật mấy bữa qua. Cái mũ rộng vành và kính râm che nắng, các tia nắng tàn nhẫn từ mặt trời lửng lơ trên đỉnh rặng Olympic cứ tango chung quanh ông, và cách ông mươi mét mặt biển với muôn triệu ngôi sao cũng nhập nhoè nhập nhoả theo những nốt nhạc cuồng. Ông Ba đang đứng giữa cái bàn nhỏ có lon bia và vài củ lạc rang, vỏ vỡ nát trên mặt bàn, nhoài người trên lan can nhìn xuống đường. Ông quay người nhìn vào bếp, ông hò bà Ba như hò giặc với mọi từ ông yêu thích, ông nghĩ bà xứng đáng với các từ như như thế, người đi cùng ông một con đường ngoăt ngoéo lòng thòng từ Saigòn qua Seattle. Bà Ba tất tả chạy ra cửa bao lơn không quên vói tay tắt bếp. Bà nhìn ông Ba coi bộ không vui chút nào vì ông đang kéo bà ra khỏi thế giới của bà, đã thế bà xuýt té trên sàn nhà bếp vì mấy miểng đĩa bể.   Bà vừa chạy vừa la: từ từ, có gì gấp gáp mà gọi tui như thế.
-Mau! Ra đây. Nhìn kìa! Con nhỏ, người kiểu mẫu áo tắm. 
            Ông kéo tay bà ra gần ông, bẻ ngoẹo đầu bà về hướng bắc, con đường đến bãi biển trước. Bà Ba nguýt ông một cái thiếu điều trời sập, bà nheo đôi mắt vì nắng chiều, kéo cặp kính râm vào mắt. Bà chăm chú nhìn vài giây…bà cười ngu ngơ nhìn ông: “có đứa nào chết chóc gì đâu …có hai ba con “ngựa” với bầy “đực rựa” thôi mà làm tôi bể cái đĩa mắc tiền mới mua hôm qua ở The Bon[4]. Thôi ông dòm đi, để tui tiếp tục công chuyện, thiệt hết sức. Có thế mà cũng hò hà.”
            Ông Ba nhìn vợ cười tươi, da ông hồng màu nắng hay vì hai lon bia. Ông nói to những lời làm mát lòng bà: “ bà nhà quê hết sức! Cái gì tui thích tui, tui cũng muốn bà hưởng với tui. Cái gì tui vzui, tui cũng muốn bà vzui. Vzậy mà còn cằn nhằn thì thiệt hổng thương tui chút nào. Hãy chồng gọi là vợ phải nhanh nhẹn thưa: “Mình gọi em hả…Em ra ngay mình yêu ơi …làm chồng mát ruột có mất mát đồng xu cắc bạc nào đâu.”
            Ông Ba vừa dứt lời, bà đập vào mông ông cái đập yêu, rồi te te đi vào bếp: 
            -Thôi ông ơi! Bộ điên hả. Ông vzui thì vzui đi, tui mang cho ông món ông thích, nhiều fibers[5] ông cần, không phải uống thuốc nhuận trường nữa.
            Ông Ba nhìn theo vợ, lòng yên ổn lạ thường. Ở tuổi ông nhiều người về trời, không thì vợ bỏ, không thì bịnh hoạn. Riêng ông cứ khoẻ phây phây, bia trong tay mỗi hoàng hôn và bà Ba trong nhà bếp. Cái hạnh phúc của ông.
            -Ông! Ông dẹp cái bàn một chút để mình để đồ ăn. Tui biết ông thích món này. 
            Nói rồi bà Ba đặt trước mặt ông đĩa xào còn bốc khói, và lon bia lạnh bà để trong tủ đá cho ông. Ông ba coi chừng cảm động, đứng lên dọn bàn cho vợ, ông chu mỏ hôn bà cái chụt vào má bà còn rin rít mồ hôi. 
            -Tui hổng ăn một mình. Tôi muốn bà ngồi kế tui, tui mới vzui. Chiều nay coi bộ thiên hạ đến biển hơi nhiều. 
            -Ông ăn trước đi. Khoảng một phút tôi sẽ ngồi kế ông. Để tôi tắt bếp nghe hôn.
            Mươi phút sau, bà Ba với mũ rộng vành và cặp kính mát, đang ngồi bên chồng truyện trò.
            -Nắng thấy mồ! Ngày mai đi mua cái dù thiệt lớn che nắng. Nắng chi mà thất đức, cứ chọt vào đồng tử. Có ngày ông đui mà không biết.
            -Seattle có vài ngày nóng. Mua dù làm chi cho phí tiền. Để tiền đó cho bà đi shopping[6] có lý hơn. Bà nấu món nào tui cũng thích. Cứ cho tui ngồi đây rồi có bà ở bên là tôi hạnh phúc rồi. Đang nói ông bỏ đũa chỉ chỏ xuống đường.
            -Nè! Nè! Bà nhìn không! Con nhỏ tóc vàng, tóc dài ngang eo xuất hiện rồi. Hổng bao giờ nó đi chung với ai. Hơn mười năm nay nó đều đi một mình. Nó coi cũng được đó bà à.
- Ừa! Ông nói đúng. Tui cũng nhớ nó mỗi mùa hè, nếu không thấy nó. Đôi khi tui nghĩ tầm bậy, không biết nó sống chết thế nào. Con đó trượt tình quá, như đang khiêu vũ, chắc là nó khoái lắm nên đến đây mỗi chiều.
            -Tui thì khác, tui nghĩ nó không đi cặp đôi, có thể nó “đồng tính” đấy. 
            -Ô! Ông toàn nghĩ truyện tầm bậy. Cứ đi một mình hay với người đồng phái là “ đồng tính” hay sao. Đầu ông tối thui hà. Thôi ăn đi.
            -Bà uống chút bia cho vzui.
            Ông đưa ly bia vào môi bà, bà Ba nhấp một ngụm, nhăn mặt, đẩy tay ông ra.
            -Tui thích mùi bia. Ngon lạ. Nhưng tôi không thích uống, đắng quá. Tui uống nước lã được rồi.
            -Một chút cho vzui, bà à. Nhìn kìa, thằng gầy nhòm đương cho chó kéo cái skating board[7], phải gọi 911[8] mới được, đúng là nó hành hạ con chó bà ạ. Còn cái chị mập thù lù, da trắng như da heo vừa mới cạo, bụng gấp hai bà bầu cưỡi cái xe đạp nhỏ xíu, đang đạp xe bên cạnh thằng chả này, tui sợ nó bị thương nếu mấy thằng đực rựa chạy vi vút. Bà thấy đó, tui luôn có cái phôn tay đây nè.
            -Lạ thiệt. Thằng kia thì gầy như tre miễu, còn con này như cái thùng phi. Ông coi kìa, chúng nó đi kè kè bên nhau. Tui để ý, thấy chúng từ năm ngoái lận. Nhìn vzậy, nhưng chúng dễ thương lắm.
            -Sao bà biết.
            -Tôi có thám tử riêng. Chả là tôi dẫn con bạn ra biển nằm ngủ buổi trưa qua lúc ông đi thăm bạn. Thấy hai đứa này cũng nằm dài ở bên, tui nói chuyện với hai đứa, nó và thằng chả ở trên đồi, lấy nhau năm năm nhưng tịt đẻ. Con mẻ hơi mập ông ạ. Cứ hamburger[9] va pizza thì thế đấy. Ông ăn ít các thứ độc địa đó đi.
            -Bà thấy bụng tôi nè, nhỏ hơn bụng con đó. Hơn nữa ai là người gọi pizza[10] ngày hôm qua cho tui. Bà cũng khoái món này thấy mồ. Mà không sao, bà còn ăn được nhiều cho tới khi chết cũng chưa bằng cái bụng con mẻ ấy đâu.
            -Ông mở nhạc cho tui nghe đi. Ngồi đây mà thiếu các bản tình ca thì cơm hông ngon. 
            Ông Ba nghe vợ, bước vào phòng. Vài phút sau giọng Lệ Thu đầm ấm ngân cao bay ra bao lơn. Mặt bà Ba dường như thư giãn hơn, bà mỉm cười, đầu nghiêng về một bên vai, thả hồn theo bài ca. Kỷ niệm một thưở xa xưa ve vuốt hồn bà. Những ngày bà thích đi dạo phố mua băng nhạc và thì thầm hát cho ông nghe, rồi vào hàng kem. Kỷ niệm thuở bà yêu thương cái Hòn Ngọc Viễn Đông, thành phố Saigòn yêu dấu của bà. Bà mủi lòng, lệ nóng lăn trên má bà lúc nào bà cũng không hay cho đến khi nghe tiếng ghế di chuyển bà ra khỏi vùng ký ức. Bà cười như mếu, giọng còn đầy xúc cảm:
-Cổ ca còn tốt quá ông. 
            Nghe giọng bà run run đầy nước mắt. Ông dang tay nắm tay bà đưa vào ngực ông. Ông hôn bàn tay mềm của bà trong yên lặng như muôn ngàn lời an ủi yêu thương. Có nhiều khi ông và bà yên lặng ngồi bên nhau hàng giờ nhìn màu trời chiều. Ông bà cảm thấy gẫn gũi yêu nhau hơn bao giờ. Cái mênh mông của biển, cái bao la của bầu trời, chiều cao của núi và các gợn sóng lăn tăn như tình yêu ông bà cho nhau hết cuộc đời. Thiên nhiên nằm yên lặng thoải dài cao thấp, giòng đời ông bà cũng lũng nọ đồi kia. 
            -Ông nhìn kia, bà già gầy như con tép kia kìa, chống cái gậy, đi gật gà gật gù cái đầu, coi bộ cô đơn. Thấy bả tui lại nghĩ tới ngày đó. 
            -Bả ấy hơn chín mươi. Ổng chồng chết ba mươi năm trước mà bả vẫn ở một mình. Không con cháu gì. Tui cũng thương bả ấy, thành mỗi lần tui đi bộ, tui dành vài phút cho bà ta.   Ngày đó của tui và bà còn xa, lo gì. Bà hay lo xa. Tui mua cái condo[11] này là thế, cho bà vzui với biển, với mọi hạng người, cho đỡ buồn khi bà không còn lái xe một mình được. Bà thích không, ba bốn đứa con nít đang chèo kéo làm nư với mẹ nó kìa.
            -Ừa! Coi dễ thương quá. Con bé gái khoảng ba tuổi đang kéo bánh xe đạp sau của thằng anh. Giống con Tư nhà mình với thằng Hai quá ông à.
            -Bà có món gì ngọt cho tui không. 
            -Có xoài, bưởi, cam, lê, mận kìa Để tui đi lấy nhé.
            -Tui không thích. Có chocolate hay là rocky road[12] hay không?
            -Hình như con út mang cho ông một hộp kem lớn, loại ông thích (con đường sỏi đá), tôi bảo nó để trong tủ đá ba tuần trước. Để tui lấy cho ông.
            -Thôi! Bà ngồi đây.
            -Sao vzậy? Ông đổi ý à. Cũng được. Ăn kem hoài rồi cái bụng ông ai nhìn cho được. Mà ông diet[13] hồi nào vzậy. Giữ bí mật hả. Lần sau đi chợ tôi không mua bánh ngọt hay kem nữa. 
            -Không…………………..phải……………… vzậy. 
            Ông nhìn bà, miệng cười chú chím, có vẻ mắc cở thế nào ấy, có vẻ sượng sùng, nhưng giọng ông ngọt hơn cam sành.
            -Bà khỏi phải đứng dậy làm chi cho mệt, vì chồng. Ngồi đây hưởng gió mát đi, Để tui tìm thứ khác vzậy. Tui ăn hết hộp kem từ hai ngày trước rồi. Hộp kem chi nhỏ tí xíu hà. Lần sau bà mua hai hộp cho tui. Tui một, bà một nha.
            -Trời ơi! Tui lại tưởng ông diet chứ. Thiệt hết sức! Ông muốn chết sớm hay sao? Bao nhiều cholesterol[14], bao nhiêu đường trong hộp kem ông biết không. Có ngày ông chết bất đắc kỳ tử cho mà xem.
            -Có vzậy mà cũng rủa xả chồng. Bà không còn thương “chồng” nữa sao.
            -Thôi được rồi! Để tui mua loại không có nhiều đường cho ông.
            Nghe vợ nói ông nhìn xuống đường, không thèm trả lời, ông lẩm bẩm lầm bầm cốt ý cho vợ nghe: “Cái thứ đó tui làm sao nuốt nổi. Ác chi mà ác vzậy. Tui thương vợ nhiều mà vợ thì cứ thế. Không cho tui chút tự do nào cả, nhất là vấn đề ăn các thứ đó.”
            Bà Ba nhìn chồng cười, thương hại cho cái tật mê ngọt của ông.            Vừa đúng lúc con nhỏ người mẫu, tóc dài hơn khoeo chân, bụng mỏng như tờ giấy, với hai mảnh vải đen nhỏ hơn bàn tay che các phần xinh đẹp của nó, đang trượt skating giữa hai thằng tóc nâu cao hơn nó cái đầu. Hai thằng “đực rựa” này trông như tài tử màn bạc đang cặp tay con nhỏ vi vút theo điệu nhạc. Thêm hai cặp nữa, một con da trắng và một con da đen, chúng xinh đẹp và khoẻ mạnh. Bà còn thích, huống gì ông, sinh lực của bọn trẻ, cái vui tươi yêu đời toả lan. Không nghe tiếng chồng cằn nhằn, bà Ba biết chồng đang ngắm cái đẹp của tạo hoá, mà không phải ông nhìn sóng nhấp nhô, hay núi cao thấp, mắt ông đang rán vào mấy “con ngựa” và mấy thằng “đực rựa” đang vi vút trước mắt ông như thể ông thấy bầy ngựa hoang phóng trên đồng cỏ bao la một buổi chiều nào đó từ thuở hồng hoang thì phải. 
            -Đẹp thiệt! Mới ngày nào hai đứa mình cũng vzậy. Vợ tui còn đẹp hơn mấy con “ngựa” con này. 
            Bà nhìn ông cười thật tươi, tháo tròng kính mát, hôn lên môi ông trừu mến, thầm thì: “Tui biết tim đen mình rồi, ông mua cái condo này cho thoả mắt ông. Ông dê vừa vừa chứ, có ngày tôi cấm phòng nghe hông.”
            À! Ông ơi! Tui mới gọi phôn lại trung tâm Hồng Thập Tự ghi danh cho hai vzợ chồng mình đi học khoa CPR[15] đó ông à. Nói dại đổ xuống sông xuống biển, ông hay tui có lăn đùng ra nhà hay vì ăn uống bị sặc, mình biết cứu nhau trong khi đợi xe cứu cấp đến với mấy chả y tá, cũng mất ít là năm mười phút. Năm mười phút với mình cũng là quá dài. Tui nghĩ, mình không thể bê trễ trong vấn đề này. Tuổi ông và tui đâu còn trẻ trung gì nữa, sức khoẻ của mình như tim đèn trước bão vzậy, muốn tắt lúc nào thì tắt. Ông thì cao máu, tim nhịp đập không đều tui cũng lo. Còn tui, tiểu đường thêm vào cái bệnh nhức mình nhức mẩy, chẳng biết mình khoẻ được bao lâu.
            -Vzợ lo xa quá. Cảm ơn vzợ. Tui hứa tui sẽ theo lớp học này với vzợ. Cũng tốt thôi. Thôi! Vzợ đừng mua kem cho tui nữa hé. Thay vì nhậu, tui nghĩ bà và tui nhập cái đám dưới đường ngày mai cho rồi. Vừa khoẻ mà tui không ăn tầm bậy tầm bạ nữa. Vzô nhà đi vzợ. Coi bộ lạnh rồi đó. Gió chi mà dữ vzậy. Tui không thích bà bị lạnh chút nào. 
            -Ưa! Vzô đi mình. Nhà gần biển là vzậy.
            Ông bà nhìn nhau âu yếm, ông mang chén dĩa vào nhà nhưng còn ráng hôn nhẹ lên tóc bà như thì thầm…vzợ tui ơi, vzợ còn duyên lắm đấy. 
 
  
Hoàng hôn trên bao lơn, Alki một chiều mùa hạ 08/2006.
 

[1] Tên một loại nấm
[2] Tên chung cư
[3] Fahrenheit tên một nhiêt kế 
[4] Tên một cửa một công ty bán đủ mặt hàng
[5] thức ăn có nhiều sơ, sợi giúp tạo cho cơ thở khoẻ mạnh
[6] đi mua sắm
[7] trượt ván
[8] số điện thoại cấp cứu
[9] tên một loại thức ăn ưa chuộng cửa Mỹ làm bằng thịt bò xay…
[11] nhà khu chung cư
[12] Tên một loại kem
[13] ăn theo thực đơn cho khỏi bị mập
[14] chất béo có trong động vật( mỡ gà, heo, bò)
[15] Cardio, Pulmonary, Resuscitation (tim, hơi thở, làm cho tỉnh lại, phương pháp cứu người bất tỉnh) đem hơi thở trở về cơ thể

Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003