Apr 22, 2024   log in
 
home
thơ
danh sách tác giả
nhạc
truyện ngắn
biên khảo,phê bình
điểm sách
phỏng vấn
quan điểm
sinh hoạt văn học

ban biên tập
tìm kiếm
thư tín
giới thiệu sách báo
 
 
  Truyện/Ký
NỐT NHẠC TRONG THINH LẶNG
Hình ảnh
#1
Bấm vào hình
để phóng to
LÊ THU HƯƠNG

Lối mòn lên Cathedral Rock (Sedona, AZ) quanh co trong rừng tùng, các tảng đá lót đường màu phù sa, và không gian phảng phất mùi nhựa thông.   Văng vẳng tiếng sáo trầm bổng u hoài của ai đó đang thả hồn trong khung cảnh bao la. Không xa Catherdral Rock là mấy, có người đàn bà trẻ  nằm dài trên một tảng đá ấm trên sườn núi Bell Rock, núi hình chuộng úp, tươi màu rỉ sét.  Đầu  cô gối trên hai cánh tay, mắt khép hờ, mớ tóc mềm lất phất theo gió.  Đó là một ngày thu có nắng lụa có mây phiêu phồng và trời trong xanh.  Cô đang lắng nghe những âm thanh trầm bổng từ rừng tùng trước mặt.   

Cô mơ màng trong nắng ấm.  Đột nhiên có tiếng chân ai rón rén lại gần rồi nhẹ nằm bên cô.  Mùi thơm từ anh phả vào khứu giác, mùi nhựa thông, mùi sage sa mạc, mùi đá đỏ lẫn trong mùi vỏ tùng bào còn tươi, thoảng mùi khói.

-  Có người vô tư ngay cả khi ngủ cũng hiền lành như nai trong rừng.  Có bao nhiêu người thèm được như cô.

Nghe thế môi cô nhếch nhẹ như đang mỉm cười.  Cô không trả lời.  Có thật cô vô tư như anh nói.  Một điều cô luôn yêu thích nơi đây là cái bao la hoang dã hàng trăm triệu năm qua vẫn còn đến bây giờ để cô nằm dài trên tảng đá ấm nghe anh trò truyện.  Cô chẳng hỏi anh là ai, là gió, là nắng, là rừng tùng già thách đố cái khắc nghiệt của khi hậu, là đá đó, tiếp đón cô, một người khách lạ, rất lạ của sa mạc Sonoran.  Không nghe cô trả lời, tiếng nói từ tốn nhưng thân mật hơn:

            Cô cười nhẹ:

-  Tôi đang ngủ ngon, thì có người đến phá lại còn đòi nghe truyện.

Cô nghe giọng cô sao mà thân mật với người đang nằm bên cô.  Trên triền đá này bao nhiêu người khác đang nằm cách cô vài mét, cũng như cô có niềm ưu tư riêng.  Có ai biết được những gì trong hồn cô.  Cô còn đang suy nghĩ, giọng anh thân mật trìu mến:

-  Thôi mà!  Đừng làm khó dễ.  Lại bắt anh xin lỗi cô hay sao.

Hàng mi cong chớp nhẹ như cánh bướm, cô mỉm cười, màu nắng làm da mặt cô tươi hồng:

-         Anh làm gì sáng nay.

-          Nói chuyện cùng Trời.

-         Chuyện mới hay chuyện cũ.

-         Cả hai. 

-         Anh biết tôi từ đâu đến đây ?

-  Cô, một nốt nhạc trong rừng tùng. Cô, một vạt nắng nhẹ cho sỏi đá tươi màu, …

-  Tôi, một hạt bụi trong muôn tỉ hạt bụi của thời gian.

-  Con người là một sáng tạo đẹp nhất nhưng nhiều đa đoan.

-  Giống như các con người đang khom mình, đang nằm đang ngồi, đang tụm  năm túm ba, đang cãi cọ, đang cầu nguyện rồi bị hoá đá trên các rặng núi đỏ  hả anh.  Những tượng đá, những con người bất toàn?  Tôi đang nằm dưới chân họ đây.

            Anh cười nhẹ như tiếng lá thu xào xạc đâu đây.

-  Có thể!  Anh làm sao hiểu đưọc cái huyền bí của Tạo Hóa.

-  Này anh, con chim ưng trên vòm trời rộng, anh thấy gì khi lượn lờ trên cao.

-  Thung lũng với rừng xanh ngút ngàn, với sông nước quanh co.

-         Thế thôi ư !  Anh dấu tôi. 

-  Trên cao thì cô đơn.  Cô đơn trong định mệnh riêng .

-         Định mệnh chỉ là những con chữ thôi.

-  Bởi vì mình chưa tìm được một mẫu số toàn bích.

-         Có lẽ .

-         Có lẽ

  Lại tiếng cười nhẹ, tiếng lao xao của các hòn sỏi trở mình.

-  Tiếng sáo anh bao giờ cũng cô đơn, của đá nghìn năm, của rừng tùng thân quằn quại đòi sống, của hoa dại ôm choàng cát nóng, của nắng chói chang và của gió bão chớp nhóang trong vòm trời vần vũ kinh hoàng. 

-  Còn gì nữa hả cô ?

-  Còn nhiều lắm, nhưng …

-    vẫn thế.  Sao cô không cho anh biết, tiếng sáo anh đầy ắp tình tự con người.  Của gió mơn trớn mắt môi.  Của tiếng lá rơi  thì thầm một đoản khúc giã từ, của những dòng sông quanh co thác ghềnh đang hân hoan ngợi ca vẻ đẹp của thiên nhiên. 

-         Còn gì nữa hả anh.

- Còn …còn nhiều lắm …những mơ ước …những mường tượng và những suy tư …của anh như là những niềm vui …như là lúc được ngắm cô nằm hay ngồi hay quanh co trong các con đường mòn và tâm hồn cô …và…và …

-  Thôi đừng nói nữa anh.  Như thế lại đẹp hơn …

Mi cô rung động chớp nhanh, một cơn gió lớn làm lá khô thi nhau xoay tròn trong những bước valse tuyệt vời.

-  Cho tôi thở chứ anh.   Anh quên rằng tôi chỉ là con nhỏ nhát gan và mít ướt.

-         Là một sáng tạo của Trời,

-         Một sáng tạo không toàn bích.

-         Vì Trời muốn thế.

-         À há.

-  Cô quên là … là … NGƯỜI cho ta một trái tim nhân bản và một bộ óc sao ?

-  Tôi biết!  Trái tim nhân bản mang nhiều hệ luỵ.  Bộ óc, một tờ giấy trắng cho ta làm đầy.   Bằng các mơ ước, đau khổ và sân si.

-  Không phải thế.  Cho ta sáng tạo và làm đầy những gì con người muốn, chẳng hạn như những gì khởi nguồn từ đam mê, như ơn sủng, những nhiêu khê  hay hạnh phúc.

-         Tôi bị nhức đầu rồi.

-         Sao vậy ?

-         Tại anh.

Mi cô rung động nhè nhẹ rồi im lìm như đang say ngủ.  Gương mặt thư thái, miệng như đang mỉm cười hay nhõng nhẽo trong nắng ấm, nắng một chiều thu trên sa mạc Sonoran.  Nơi có các rặng núi có những hình tượng như những kinh đô thành quách đền đài kỳ lạ và màu sắc làm người say mê, nơi có rừng xương rồng, nơi có cát đỏ và tùng xanh.

-  Thôi cô  ngủ cho đầy khi cô thức giấc sẽ chỉ là một giấc mơ … .Cô  sẽ chẳng nhớ gì?  Ngủ cho say, ngủ cho đầy, ngủ cho ngoan…

Tiếng gió, tiếng lá khô xôn xao xa gần trong cái tĩnh lặng bao la, vẳng trong không tiếng sáo trầm bổng từ rừng tùng trước mặt nhỏ dần rồi im bặt. 

 

 Cornville 12/08

 

Trong …Kẽ hở của hồn …


Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003