thân tặng những thế hệ con cháu việt điểu 
tình đi vắng hồn xanh xao như biển
cuối chân trời mảnh đất lặng vô biên
xuyên vực nắng khuyết cạn dần sắc diện  
dấu tích xưa em bỏ lại viễn miên     
và từ đó hạt mưa rơi không ngấm
gió đầy vơi nhưng ngọn cỏ nín câm
hơi thở đọng bờ cát nghiêng núi thẳm
sợi tóc huyền đã bạc ánh ngàn năm 
 
ta ngần ngại vẽ bức tranh thủy mặc
áo đêm xưa đã toang mở thoại huyền
không còn vướng trần gian nơi bóng tụ
kỷ niệm hồng môi ngọt đã di truyền 
 
một lần nữa hay từ đầu tri kỷ
âm thanh hồi vang vọng tiếng non sông
bao xa lạ mà sao tê dại cả
nguồn máu thiêng cắt đứt vẫn hoàn nguyên 
 
 LƯU NGUYỄN ĐẠT
     27 December 2008