May 02, 2024   log in
 
home
thơ
danh sách tác giả
nhạc
truyện ngắn
biên khảo,phê bình
điểm sách
phỏng vấn
quan điểm
sinh hoạt văn học

ban biên tập
tìm kiếm
thư tín
giới thiệu sách báo
 
 
  Truyện/Ký
NGƯỜI HỌA SĨ
HOÀNG NGỌC THƯ

Anh là một hoạ sĩ tài hoa. Ở tuổi trung niên, anh đã tạo nên vài trăm tác phẩm nhưng không mấy ai ngoài vòng gia đình và bạn bè thân thiết của anh biết đến điều này. Nhiều người cho rằng giới say mê hội họa và các phòng triển lãm sẽ tranh nhau để được giới thiệu các tác phẩm của anh, nhưng anh không quan tâm đến điều ấy. Anh chỉ sáng tác cho riêng mình, và đối với anh, hội họa vừa là nguồn sinh lực vừa là mục tiêu của cuộc sống. Nhưng còn hơn thế nữa, nó là con đường duy nhất trên cuộc hành trình đi tìm cho mình một thế giới khác mà anh tin chắc rằng sẽ có lúc anh sẽ tìm được với cả tâm huyết và lòng nhiệt thành.

Thật khó có thể dùng lời để diễn tả màu sắc những tác phẩm tuyệt vời của anh, cũng như ấn tượng của người thưởng ngoạn. Không ít những người may mắn được xem tranh của anh đã kể lại rằng họ thường bị thu hút hàng giờ khi chìm đắm trong cái thế giới huyền hoặc và nhiệm màu anh đã tạo ra trên những khung vải. Những bức tranh của anh thường gây cho người xem cảm giác như thể nơi chốn anh muốn tìm đến thuộc về một tầng không gian nào khác, khi con người không dùng ngôn ngữ, mà thay vào đó, chỉ có màu sắc, hình tượng, và tự chúng có thể phát ra âm thanh để truyền đạt những ý tưởng, cảm xúc hay ho, mới lạ. Có người từng hỏi anh về điều này, anh chỉ trả lời một cách thật đơn giản và khiêm nhường rằng anh vẫn chưa đạt được điều mà anh mong ước.

Một điều đặc biệt đáng ghi nhận về các tác phẩm của anh là, bên cạnh những bức tranh trừu tượng, anh còn vẽ những bức tranh đáng kinh ngạc về những quang cảnh thiên nhiên lộng lẫy, choáng ngợp mà anh đã từng trông thấy. Những bức tranh này đã lột tả vẻ rực rỡ, tráng lệ của những quang cảnh hùng vĩ, bát ngát, với những màu sắc diệu kỳ mà không ai có thể hiểu được anh đã dùng phép thuật gì để nắm bắt và ghi lại trên mặt vải nét sống động, khiến chúng tạo cho người xem cảm giác như thể đang đứng trước cảnh thật. Anh chỉ mỉm cười nếu có ai nói với anh về nhận xét này. Chỉ có anh mới biết rằng, mỗi khi đêm về, chúng thật sự trở thành những bức tranh sống.

Đêm đêm, mỗi khi anh cảm thấy tù túng hoặc bứt rứt với cảm giác bất lực trước những điều không thể đạt được, anh thường bước vào những bức tranh này và đã trải qua những cuộc phiêu lưu kỳ thú, mà vì thế, nhiều lần anh đã suýt bỏ mạng. Mặc dù sau mỗi lần như vậy, anh đã tự hứa sẽ không mạo hiểm đến những nơi khắc nghiệt nữa. Tuy nhiên, chỉ sau một thời gian vật vã với những tác phẩm không thành công, nỗi khao khát được phiêu lưu như trỗi dậy thúc giục, và mỗi lần như thế, anh lại thấy mình tìm đến trước những bức tranh của những chốn anh đã đi qua.

Bao giờ cũng thế, trước khi anh kịp suy tính hơn thiệt, anh đã thấy mình tan vào quang cảnh nơi anh khát khao tìm đến. Trong phút chốc, anh thấy mình đang là một phần của những bức tranh sống, có khi nhận ra mình đang nằm duỗi người trên bãi cát nóng của sa mạc Ai Cập hoặc lặn sâu dưới thạch động của miệng núi lửa ở Hawaii. Những bức tranh sống là một bí mật quý báu để giúp anh tìm được thăng bằng trong một cuộc sống quá nặng về sáng tác và suy tư một mình. Nhưng còn hơn thế nữa, sau mỗi lần trở về từ một cuộc phiêu lưu trong tranh, anh đã mang lại cho nó vẻ sống động hơn trước. Có lẽ anh đã để lại trong tranh một phần của bầu nhiệt huyết và sức sống của mình. Nhưng anh không thể hé môi cho bất cứ ai về điều này. Hơn nữa, liệu ai có thể tin vào sự thật kỳ diệu ấy?
*
Anh phát hiện điều kỳ diệu này vào đêm đầu tiên anh hò hẹn cùng nàng. Như bao mối tình thơ mộng đầu đời ngày mới lớn, cuộc tình của họ tắm đẫm trong âm nhạc, thi ca và những lời yêu đương ngây thơ như vầng trán trong trẻo của nàng. Mỗi phút giây bên nàng kỳ diệu như có phép màu. Hàng giờ đồng hồ sau khi chia tay, anh vẫn còn quanh quẩn nơi cổng nhà nàng, mong chờ giây phút được thấy bóng nàng thoáng qua sau rèm cửa.

Đến khi đèn nhà nàng và mọi nơi đều tắt, anh mới thơ thẩn quay về nhà. Điều đầu tiên anh làm là lao vào phòng rồi vẽ lại khung cảnh nhà nàng: những bậc thềm lát đá trắng, khóm hoa bên cửa sổ và khung cửa phòng nàng mở ra nơi chiếc ban công lúc nàng vẫy tay anh lần cuối. Chỉ có thế, nhưng đối với anh, đó là một khung cảnh thiêng liêng và có sức hút vô biên. Anh ngắm nhìn nó với tất cả nỗi đam mê và nhiệt thành. Rồi trong một thoáng cuồng nhiệt, anh áp mặt vào bức tranh như thể anh muốn tan vào khung cảnh ấy.

Phút chốc, anh đã thấy mình lại đứng trước nhà nàng. Nhưng khác với lúc anh ra về, đèn nhà nàng thắp sáng choang và anh thấy có nhiều bóng người đi lại trong phòng khách. Một lúc sau, anh thấy xe cấp cứu đến trước nhà, rồi nàng cùng thân nhân đi theo sau một người trên chiếc cáng cứu thương. Anh nép người vào bên lùm cây cạnh cổng, tim anh như nén chặt trong lồng ngực trước khung cảnh đang hiện ra trước mắt. Anh không thể tin vào điều mình đang chứng kiến. ‘Lẽ nào mình đang mơ thấy những điều này?’ anh tự hỏi mình nhiều lần. Tất cả diễn ra như trong một cuốn phim và anh là một khán giả ngoài dự định.

Một lúc sau, khi xe cấp cứu cùng đoàn xe nhà nàng đi khuất, anh vội vã rút lui khỏi nơi ấy và tìm thấy mình vẫn còn đang ngồi nơi bàn vẽ tại nhà. Anh lên giường và thao thức với bao ý nghĩ khó giải thích được. Tuy nhiên, từ một nơi nào đó trong tiềm thức, anh biết những điều anh chứng kiến không thể là sản phẩm của trí tưởng tượng hoặc ảo giác. Có lẽ nhờ nàng, anh đã nảy sinh một khả năng phi thường mà chính anh cũng không thể hiểu được cội nguồn.

Sáng sớm hôm sau anh tìm đến nhà nàng. Nàng không có nhà, một người chị của nàng cho hay đêm hôm trước ông nội của nàng bị tai biến mạch máu và cả gia đình họ hiện đang túc trực ở bệnh viện thành phố. Anh vội vã tìm đến bệnh viện, và khi ôm nàng trong tay khi nàng đang nức nở vùi mặt vào vai anh, anh cảm thấy đầu óc quay cuồng trước sự thật đã được xác định. Trong lúc anh cố an ủi, vỗ về nàng, từ một nơi nào đó sâu kín trong tâm thức ngăn cản anh không cho nàng hay điều anh vừa biết: anh có khả năng tạo nên những bản vẽ sống. Có một cái gì đó gần như nỗi sợ hãi vây chặt lấy anh trước sự phát hiện này. Nàng cảm thấy được an ủi khi cho rằng vẻ lo lắng, ưu tư của anh là do biến động từ gia đình nàng.

Nhiều tháng trôi qua từ sau biến cố này. Mặc dù nhiều lần anh tha thiết muốn tìm đến trước nhà nàng trong bóng đêm sâu lắng, có điều gì đó gần như nỗi sợ hãi luôn ngăn cản anh lại. Anh không rõ lắm lý do đích thực của nỗi lo âu thường dâng lên trong lòng mỗi khi anh toan bước vào những bức tranh của mình. Có lẽ từ một nơi nào đó trong tiềm thức, anh đã gắn liền khả năng kỳ diệu này với tai họa đã giáng xuống gia đình nàng và e ngại sẽ mang lại những điều rủi ro khác đến cho những người xung quanh.
*
Cho đến một hôm, sau nhiều ngày đắn đo, thao thức trong mê đắm, anh ngỏ lời xin được chung sống bên nàng mãi mãi. Trong bầu không gian thơm ngát đêm xuân, anh run rẩy chờ đợi người yêu đáp lời. Nàng chỉ lặng lẽ cúi đầu, những giọt lệ hạnh phúc dâng tràn bờ mi trong khi nàng âu yếm nép vào lòng anh. Trong bóng đêm sâu lắng dưới những tàn cây, họ đắm đuối hôn nhau rồi đưa nhau vào nhà. Nàng đưa anh về phòng của mình và mang cho anh xem những cuốn sưu tập ảnh của gia đình từ ngày nàng còn bé. Họ kể cho nhau nghe về những mơ ước tuổi thơ và cùng nhau chia sẻ những dự tính tươi đẹp cho tương lai. Với tất cả nỗi đam mê và lòng nhiệt thành, họ hân hoan đón chờ ngày được dâng hiến cho nhau đời mình và tin tưởng vào một tương lai tràn đầy hạnh phúc.

Đêm hôm ấy, anh cố gắng lắm mới có thể rời khỏi nhà nàng. Khi về đến nhà, như trong cơn say, anh hối hả vẽ lại khung cảnh căn phòng nàng với chiếc giá sách bên tường, lọ hoa trên chiếc bàn bên cửa sổ và chiếc giường xinh xắn đêm đêm nàng ngon giấc. Niềm hạnh phúc khiến anh quên đi bao nỗi âu lo, và trong một phút cuồng nhiệt, anh áp mặt vào bức tranh, lòng xao xuyến khi nghĩ đến ngày nàng sẽ xa rời khung cảnh thân thương ấy để về sống với mình.

Phút chốc, anh đã thấy mình trở lại căn phòng nàng. Anh ghìm hơi thở khi trông thấy nàng đang trong giấc ngủ yên bình. Chiếc đèn ngủ bên giường tỏa lan làn ánh sáng êm ả. Trong giấc ngủ, khuôn mặt nàng hiền dịu và thơ ngây như trẻ nhỏ. Anh đứng lặng người trong khung ảnh êm đềm với người yêu đang yên giấc, khao khát mong chờ đến ngày họ thuộc về nhau mãi mãi. Ngại làm nàng thức giấc, anh vội vã lui về phòng mình và thức đến sáng, đắm mình bên giá vẽ.

Những tuần lễ tiếp theo, đôi tình nhân ríu rít bên nhau như trong ngày hội. Khi tin vui của họ đến với hai gia đình và bạn bè, mọi người hân hoan chúc mừng và cùng họ góp sức chuẩn bị cho cuộc sống mới sắp đến. Những cuộc hẹn hò của họ trở thành những cuộc bàn thảo, chuẩn bị cho tương lai. Trước niềm hạnh phúc của cuộc sống bên nhau ngày một gần hơn, vẻ rạng rỡ từ ánh mắt, nụ cười, và cả thân thể nàng mang đến cho anh nỗi khao khát, đam mê, khiến cho anh đôi lúc cảm thấy choáng ngợp. Đêm đêm, anh phải cố gắng lắm mới có thể kìm mình không tìm đến trước nhà nàng, hoặc vào phòng riêng gặp nàng, nóng lòng mong chờ đến ngày họ thuộc về nhau mãi mãi.
*
Nhưng định mệnh cay nghiệt đã cướp đi từ tay anh ước mơ cháy bỏng đầu đời khi nàng ra đi vĩnh viễn trong một tai nạn khốc liệt. Anh khóa mình vào phòng, vật vã rồi say lúy túy suốt nhiều ngày cho đến khi nỗi đau như bão hoà trong anh. Có lúc anh ngỡ có thể chết đi, nhưng sức sống tuổi trẻ đã vực anh dậy. Khi giác quan và thần kinh đã bắt đầu làm việc lại, anh tìm đến trước mộ nàng. Vẫn như còn đang trong cơn say, anh đọc đi đọc lại hàng trăm lần tên nàng trên bia mộ, cho đến khi tin chắc rằng đó là sự thật. Mặc dù nàng đã thật sự ra đi, ở một nơi nào đó trong tiềm thức, anh vẫn tin rằng họ đã không bị chia cách mãi mãi. Trước khi ra về, anh âu yếm đặt tay lên ảnh nàng trên bia mộ, và cúi xuống thật gần, anh thì thầm:

“Em yêu, chúng ta sẽ gặp lại.”
*
Từ hôm ấy, anh lao vào thiết lập xưởng vẽ và miệt mài bên những khung vải. Ban ngày, anh dốc lòng làm việc để kiếm sống và mua sắm vật liệu vẽ, rồi khi đêm về, anh miệt mài sáng tạo những bức tranh sống. Anh cố mường tượng để tạo nên thứ ánh sáng, màu sắc, khung cảnh của thế giới nàng đang hiện hữu với tất cả đam mê và lòng tin vào một ngày sẽ tìm thấy nàng nơi ấy. Đã bao lần anh ngỡ đã thâu tóm được tầng không gian ấy, nhưng hình ảnh nàng như chợt bị xóa nhoà trong tâm tưởng.

Mặc dù anh đã hết sức cố gắng để vẽ lại, khuôn mặt nàng vẫn lung linh, nhạt nhòa khiến anh không thể nắm bắt được. Anh biết, anh chỉ tìm được nàng khi nào anh có thể hình dung lại trong tâm tưởng một cách toàn vẹn từng ánh mắt, nụ cười và nét sống động trên thân thể nàng. Anh vật vã khi nhận ra, mặc dù yêu nàng mê đắm, anh đã chóng quên những nét cụ thể về nàng. Tất cả anh còn giữ lại chỉ là bóng dáng của một thiếu nữ xinh tươi và những phẩm chất tốt đẹp đã khiến anh say mê, trân quý.

Nhiều lần anh đã phát hoạ được vóc dáng và ấn tượng về khuôn mặt nàng, nhưng chẳng hiểu sao, những chi tiết cứ nối nhau vuột khỏi tầm tay. Có lần, anh vẽ lại dáng nàng nhìn nghiêng, khuôn mặt khuất sau làn tóc, nhưng anh như thoáng thấy ánh mắt nàng tinh nghịch nhìn anh từ trong bóng tối.

“Không phải thế, anh yêu, anh chải chuốt mái tóc em quá đấy!”
Chỉ có thế, rồi nàng chìm khuất. Anh vật vã bên những khung vải, đôi lúc nước mắt anh hòa lẫn với mồ hôi làm loang lổ những vạt màu. Nhiều đêm, anh hoà mình vào những bức tranh, lùng sục trong những cõi không gian hỗn độn, mịt mù, cố tìm bóng nàng. Nhưng rồi anh đành quay về và bắt đầu vẽ lại bằng mớ màu sắc khác, với góc nhìn khác về nàng, cùng nỗi đam mê và niềm hy vọng mới. Anh liên tiếp thay đi những bức tranh dở dang với lòng quyết tâm tái tạo hình ảnh nàng một cách chính xác, toàn vẹn. Nhiều người nhận ra bóng dáng nàng trong những bức tranh, nhưng không ai ngạc nhiên về điều đó: ai cũng biết anh chỉ có nàng là người yêu duy nhất. Có người từng hỏi anh về điều này, anh chỉ mỉm cười một cách khiêm nhường và cho biết rằng anh vẫn chưa thể hiện được nàng trên khung vải. Tuy nhiên, chỉ có anh mới biết được ý nghĩa thật sự của điều đó.
*
Trong suốt mấy thập niên anh miệt mài tìm kiếm thế giới của nàng, đôi lúc anh cảm thấy mệt mỏi và cần tìm đến những quang cảnh mới để thư giãn. Những lúc như thế, anh xếp cất giá vẽ và đi du lịch đó đây. Anh cần được hít thở bầu không khí bên ngoài và tiếp thu những màu sắc mới mà anh cất giữ cẩn thận trong tiềm thức để dùng vào những bức tranh sau này.

Với trí nhớ phi thường và tài năng tái tạo tuyệt diệu, sau mỗi chuyến đi như thế, anh có thể vẽ lại quang cảnh những nơi anh đã đi qua trong một khoảng thời gian ngắn. Đối với anh, chúng vừa là lưu niệm của những nơi anh đã tìm đến, vừa là nơi để anh giải trí mỗi khi anh cần trốn thoát khỏi cái thực tại đôi lúc ảm đạm của mình. Mỗi khi anh cảm thấy buồn bã hoặc bất lực trước điều không thể đạt được, anh thường tìm cho mình những cuộc phiêu lưu kỳ thú trong những bức tranh này.
*
Có đêm anh tìm đến bức tranh vẽ dãy Great Barrier Reef của Úc và say sưa ngắm nhìn thế giới dưới nước, háo hức được hoà mình vào chốn ấy lần nữa. Sau khi khoác lên người bộ đồ lặn và những dụng cụ cần thiết, anh nhẹ nhàng bước vào bức tranh và trong phút chốc đã thấy mình lạc vào thiên đường của san hô và bao loài cá nhiệt đới rực rỡ sắc màu. Như cánh chim lâu ngày trong lồng nay được thả về trời rộng, anh mải mê lặn sâu vào những khu rừng san hô trùng điệp, choáng ngợp trước những mảng màu kỳ diệu, lung linh nơi đáy nước và bao loài sinh vật rực rỡ. Mặc dù anh đã từng đến nơi này nhiều lần, nhưng sao mỗi khi trở lại, anh vẫn nhận ra nhiều quang cảnh và sắc màu mới lạ, như thể chúng không ngừng thay đổi, sinh sôi và biến hóa theo từng mùa.

Vì quá mải mê đuổi theo bầy cá sặc sỡ tung tăng quanh những khối đá bám đầy những đóa hoa biển, anh quên bẵng mức giới hạn của bình dưỡng khí. Đến khi anh cảm thấy khó thở và nhớ ra bình dưỡng khí đã gần cạn, anh bối rối nhận ra mình đã lặn rất sâu bên dưới rừng san hô. Anh vội vã trút bỏ chân vịt, vứt đi bộ đồ chống thấm nước nặng và dày cùng những dụng cụ lặn rồi tìm cách ngoi lên mặt nước. Trong lúc bối rối và vội vã tìm đường thoát ra khỏi rừng san hô dày đặc khi không có kính lặn, anh liên tiếp va đầu vào những khối đá và thân thể bị cào xướt bởi những nhánh cây xương xẩu.

Có lúc anh gần như kiệt sức khi cả hai chân bị vướng vào những lùm rong biển và san hô rậm rạp. Anh cố vẫy vùng trong khi buồng phổi bị nén chặt như sắp vỡ ra trong lồng ngực. Mặc dù mắt anh đã hoa lên và hai hai ù đặc vì nước biển dội vào, anh vẫn cố tập trung tinh thần dùng hai tay tháo gỡ dần mớ rong quấn chặt cho đến khi thoát ra được. Anh cố gom hết lực tàn để khỏi ngất đi, rồi với một nỗ lực phi thường, anh dồn trọn sinh lực đẩy người lên khỏi khối nước khổng lồ đang đè xuống người anh đến ngạt thở. Đến lúc ngoi lên được mặt nước, anh vội vã hít lấy hít để bằng cả mũi và miệng làn dưỡng khí quý báu. Mặc dù sặc sụa và đau buốt đến tận óc với làn nước muối mặn chát, lòng anh rộn rã vui sướng trong niềm hân hoan vừa thoát khỏi cái chết. Rồi thả ngửa bập bềnh trên mặt nước, anh từ từ khoát tay đưa người dần vào bờ.

Khi anh cố lê người lên bãi cát để nghỉ lấy sức, anh mới nhận ra những vết thương đang rỉ máu khắp người và một vết cắt sâu hoắm bên sườn đang túa máu nóng hổi. Mệt lả và đau đớn, anh áp chặt tay vào vết thương bên sườn rồi run rẩy ngồi xuống phiến đá cạnh mé nước. Máu từ vết thương anh vẫn tuôn ra không ngừng, để lại những vệt đỏ thẫm trên mặt đá và những đốm nâu trên bãi cát khi anh xoay người đứng lên rời khỏi bức tranh về lại nhà mình.

Trở về nhà, anh lần vào phòng tắm, lau chùi, băng bó vết thương cẩn thận, thay áo quần rồi lên giường. Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh thoáng mỉm cười khi nghĩ đến vẻ ngạc nhiên của người nào đó sau này khi xem lại bức tranh Great Barrier Reef của anh và nhận ra những vết nâu mới trên mặt cát trắng mà họ không nhớ đã trông thấy lần trước.
*
Sau mỗi chuyến phiêu lưu như thế, anh ẩn mình nhiều ngày trong nhà. Thảng hoặc, anh ra ngoài đi dạo, hít thở khí trời rồi quay về phòng vẽ. Hầu như sau mỗi lần anh trải qua những giây phút cận kề cái chết, anh có cảm giác như thể anh đang tiến gần hơn trong việc tạo ra những màu sắc, khung cảnh nơi nàng đang hiện hữu, và điều này mang lại cho anh niềm hy vọng mới. Tuy nhiên, mặc dù anh đã lục tìm trong ký ức, cả trong những giấc mơ để ghép lại những mảnh hồi ức về dung mạo của nàng, có điều gì đó gần như một thứ tấm chắn vây phủ hình ảnh nàng khiến anh nhọc công suy nghĩ. Đôi lúc điều này khiến cho anh dao động và băn khoăn khi cho rằng mình đã không yêu nàng đúng mực. Nhưng rồi anh gạt đi ý nghĩ điên rồ ấy và tiếp tục tạo nên những bức tranh mới.
*
Một lần, anh vẽ cảnh nàng nằm trên đệm cỏ giữa một rừng hoa trắng trên cao với những cánh hoa đang bay trong không gian và phủ một lớp trắng mịn trên mặt cỏ. Anh biết chắc đây không phải là nơi cất giữ nàng, nhưng nỗi khao khát được thể hiện, và được lần nữa ngắm nhìn nàng như những ngày tươi trẻ khiến anh miệt mài bên khung vải. Tuy nhiên, sau khi đã vẽ hoàn tất nền trời, tạo ra được bầu không gian tươi sáng và đệm cỏ xanh thẫm êm ả, anh bối rối và run rẩy khi phát thảo hình ảnh nàng. Có điều gì đó gần như nỗi ngại ngùng khi anh vẽ lại cánh tay trần, đường cong mềm mại của thân thể và khuôn ngực son trẻ của nàng ẩn sau làn áo.

Anh bối rối dừng lại khi sắp phát thảo khuôn mặt nàng. Bao giờ cũng thế, chỉ có ánh mắt tươi cười của nàng là nguồn động viên cho anh, nhưng chẳng hiểu sao, anh lại vẽ khuôn mặt nàng đượm buồn lần này. Trong một thoáng, anh như thấy nàng ngoảnh mặt, ánh mắt mờ đi trong dòng lệ.

“Đừng làm thế, anh yêu, em không thể tồn tại lâu dài trong tình trạng như vậy.”

Chỉ có thế, rồi nàng lẩn khuất. Anh buông chiếc cọ vẽ, vùi mặt giữa đôi tay. Anh biết, anh không thể treo nỗi buồn của mình lên trên hình ảnh nàng. Nhưng anh cũng không thể tách rời nỗi nhớ nhung khỏi niềm đau mất nàng. Anh biết anh cần phải kiên trì và tĩnh tâm khi vẽ. Anh chỉ thành công khi nào anh có thể tách rời mình ra khỏi những bản vẽ và ghi lại thuần tuý những đường nét của nàng. Ngay cả tầng không gian nơi nàng đang hiện hữu cũng không thể là sản phẩm của trí tưởng tượng của anh. Chính nàng là người tạo ra nơi ấy, và một khi anh thể hiện được nàng, tầng không gian ấy sẽ theo nàng về, và anh sẽ nhận ra, nó là một phần bản thể của nàng. Anh lặng lẽ gỡ cất bức tranh dở dang, thu xếp ngay ngắn dụng cụ vẽ và chuẩn bị lên đường đi tìm cho mình một cuộc phiêu lưu mới.
*
Không ít lần anh nghĩ đến cái chết. Đối với anh, nó vừa là một bí ẩn luôn có sức thu hút mạnh mẽ và là một cấm địa nơi anh không thể tìm đến, mặc dù có lúc anh tin rằng anh có thể gặp lại nàng nơi ấy. Dẫu luôn khao khát được sống bên nàng, anh không thể tự hủy mình. Tuy nhiên, anh sẵn sàng đón nhận cái chết nếu gặp phải rủi ro trên những chặng đường phiêu lưu thám hiểm một mình.

Nhiều lần, anh đã thầm nghĩ ‘Biết đâu thế giới đàng sau cái chết không đến nỗi u ám như mọi người nghĩ?’ Anh cũng tin rằng, không chỉ ở thế giới này, mà đối với anh, bất cứ nơi nào có nàng cũng sẽ tràn ngập ánh sáng và đầy sắc màu rực rỡ. Không ít lần, anh tự bảo mình ‘Chẳng phải đôi khi cuộc sống cô đơn của mình đã khiến cho vạn vật trở nên u tối, ảm đạm đấy ư?’ Với ý nghĩ ấy, anh tìm cuộc phiêu lưu mới nơi hiểm trở nhất, khe núi Grand Canyon của Mỹ, chốn được mệnh danh là “nơi tận cùng của trái đất” và thách đố cái chết nắm bắt được mình.

Đêm về, anh trang bị cẩn thận, đội mũ an toàn, mang găng tay và những thiết bị leo núi rồi bước vào bức tranh Grand Canyon. Anh đã đến nơi này nhiều lần, nhưng có những bờ vực không đáy, những hang đá hiểm trở bao lần anh mơ ước được khám phá nhưng luôn phải dừng lại vì mối hiểm nguy lừng lững như có thể sờ mó được. Nhưng lần này anh sẽ không dừng bước và bỏ dở nửa chừng. Anh quyết sẽ tìm đến những đỉnh cao nơi anh có thể nhìn thấy những quang cảnh tráng lệ nhất và xuống đến tận cùng của đáy vực thẳm để tận mắt chứng kiến những điều bí ẩn chôn vùi nơi ánh sáng chưa từng rọi đến.

Với niềm hưng phấn trước khi bắt đầu cuộc khám phá kỳ thú và sự vững tâm mang lại từ ý nghĩ ‘Mình sẽ có cơ hội gặp nàng nếu cái chết thắng cuộc lần này’, anh mạnh dạn tìm đến mạng núi trùng điệp phía bắc, nơi có những mỏm núi cao ngất chìa ra trên bờ vực thẳm, vị trí lý tưởng cho tầm nhìn bát ngát không bị cản trở. Tuy nhiên, anh vẫn biết, để đến được đỉnh cao nhất, anh phải bắt đầu từ những mỏm núi cao, cực kỳ hiểm trở, hầu hết chưa từng có dấu chân người. Thử thách đầu tiên cho anh là tìm được những vách đá có thể bám lấy để trèo lên.

Bình minh vừa rạng trên những triền núi của Grand Canyon. Tít trên cao, bầu trời xanh phớt ngả dần qua tím pha hồng nhạt nơi chân trời mất hút sau những triền núi như những bậc thang khổng lồ. Đứng trên một mỏm núi hướng về phía mặt trời mọc, anh choáng ngợp trước bầu không gian trải ra bát ngát bốn bề đến tận chân trời, với những vạt màu vàng óng nơi ánh nắng phủ lên, chen lẫn với những mảng đỏ thẫm, nâu đậm và tím ngát nơi những triền núi ngả bóng. Những vực sâu nép mình trong làn sương sớm nơi bóng tối còn lẩn quất, và cái tĩnh lặng nơi này mang đến cho anh cảm giác thư thái và an bình. Như trong nhiều lần thám hiểm một mình giữa chốn bao la bát ngát, anh hít căng lồng ngực bầu không gian tươi mát, trong lành, và cảm nhận được mình hoà làm một với thiên nhiên. Anh đứng lặng, cố tóm thâu trong tầm mắt và khắc ghi vào tâm tưởng quang cảnh tráng lệ nơi này trước khi bắt đầu cuộc leo núi thám hiểm.

Trong suốt mấy giờ đồng hồ tập trung cao độ khi anh cố trèo đến đỉnh, không ít lần, giữa lưng chừng núi, gờ đá nơi anh tì chân chợt vỡ ra khiến anh chới với hụt hẫng. Anh hốt hoảng nhận ra chất đá nơi này mặc dù cứng nhưng giòn, có thể vỡ vụn nếu bị nén dưới một lực nặng. Không thể quay lại được nữa, anh cố sức bám lấy những mỏm đá chìa ra bằng cả thân mình, hầu giảm bớt lực kéo từ mấu dây bên trên và điểm tựa dưới chân. Đôi lúc anh choáng váng khi ngước nhìn thấy chóp núi vẫn xa tít trên cao, trong khi cả thân thể, tay chân anh đã mỏi nhừ và cổ họng khô khốc vì khát.

Khi mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang hun nóng bờ đá và thiêu đốt toàn thân, anh bắt đầu cảm thấy dao động và hoài nghi khả năng của mình có thể thắng được sức mạnh tàn nhẫn của thiên nhiên. Trong một phút phân tâm, anh trượt tay, lảo đảo buông mình rơi xuống. Một bên vai anh va vào vách núi và chân trái nện vào mô đá nhô ra bên dưới đau buốt khiến anh suýt ngất đi. May mắn sao, toàn thân anh đang được buộc chặt vào dây an toàn và mấu dây vẫn còn bám chắc bên trên. Anh cố níu lấy dây leo, cố tì người để đu lên nhưng hầu như tay chân anh không còn tuân theo sự điều khiển của anh nữa. Thêm vào đó, mỗi cử động nhỏ cũng khiến cho chân anh đau buốt, và anh thất vọng nhận ra nó đã bị chấn thương khá nặng. Không còn cách nào khác, anh cố sức tì người vào mỏm đá, dần dần nhích lên cho đến khi tìm được một bờ đá rộng đủ để nghỉ lấy sức.

Sau một khoảng dài nghỉ ngơi và say sưa ngắm nhìn quang cảnh thiên nhiên lộng lẫy từ nơi dừng chân, anh cúi xuống xem xét vết thương. Anh thất vọng nhận ra mình không thể tiếp tục cuộc thám hiểm được nữa khi anh hầu như không thể cử động được chân trái. Anh nuối tiếc nhìn đỉnh núi đang ngạo nghễ trên cao như thách đố và những vực sâu mà anh sẽ phải hoãn lại việc khám phá cho đến lần tới. Không thể làm gì hơn, anh thu dọn dụng cụ leo núi và rời bức tranh về lại nhà.

Anh lê người vào giường, cả thân thể rã rời với từng cơ bắp như sắp long ra trong cơn đau nhức. Không thể đi đến phòng khám hoặc gọi bác sĩ đến vào giờ này, anh đành gọi điện thoại và gửi lời mời bác sĩ hôm sau đến nhà mình vào máy nhắn tin. Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh chợt nhớ ra đã để quên mũ an toàn nơi mỏm đá nghỉ chân. Anh bâng khuâng tự hỏi ‘Có bao giờ nó sẽ được tìm thấy bởi những người leo núi thám hiểm sau này?’ Rồi anh thiếp đi và mơ thấy mình tiếp tục cuộc thám hiểm leo núi mà anh hằng mơ ước.
*
Suốt nhiều tuần nằm nhà vì bị gãy chân, anh không hề vẽ một bức tranh nào. Có điều gì đó như sự tỉnh thức từ ngày anh thoát chết khi rơi xuống vách núi. Anh chợt nhận ra con người và những khả năng tiềm ẩn của họ vô cùng nhỏ bé trước sức mạnh của thiên nhiên. Nhưng còn hơn thế nữa, anh bỗng hiểu ra lý do những bức tranh trước đây của mình không thể thành công: chúng chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của anh về một nơi mà anh chưa từng biết. Anh phải vẽ những quang cảnh mà đã thấy và hình ảnh thật của nàng. Anh chỉ thành công khi nào anh có thể tạo lại, với sự giúp sức của ký ức, những nơi chốn mà anh và nàng đã từng đi qua.

Với sự khám phá mới này, mỗi ngày anh dành nhiều thì giờ suy gẫm và chắt lọc lại trong ký ức từng mảnh trời, từng giọt nắng, từng mảng màu sắc quanh họ trong những giây phút anh đã trải qua bên nàng và chuẩn bị đến lúc sẵn sàng bắt tay vào vẽ. Anh thôi không tìm những cuộc phiêu lưu mới trong tranh, mà thay vào đó, anh dành nhiều thì giờ đi đến những chốn cũ, nơi họ đã từng gặp gỡ.

Có đêm, anh đứng hàng giờ trước cổng nhà nàng như ngày cũ, mường tượng lại cảnh nàng xuất hiện nơi khung cửa với nụ cười thật ngọt ngào. Với tất cả đam mê và sự tập trung cao độ, anh đã sống lại được những giây phút nhiệm mầu khi anh choàng tay ôm lấy thân thể ấm mềm của nàng vào lòng và dìu nàng ra vườn. Những mảng trăng trên làn tóc nàng, bóng in của những đốm lá trên thân thể nàng chợt hiện về, rõ nét như mới hôm qua khiến anh ngây ngất.

Nhiều tháng trôi qua trong khi anh mải mê góp nhặt ký ức cho đến khi anh dần dần sống lại những ngày cũ với nỗi đam mê nóng bỏng ngày nào. Trong tâm tưởng của anh, hình bóng nàng đã trở nên sống động như thể họ chỉ vừa chia tay đầu ngõ. Mặc dù nhiều lúc anh nóng lòng được tái tạo hình ảnh nàng và gặp lại nàng lần nữa, anh cố nén lòng chờ cho đến lúc tâm tưởng đã đầy ắp những khung trời, những ánh mắt, nụ cười của nàng, như thể nàng đang thật sự cận kề.
*
Thế rồi vào một đêm mưa lớn, khi ánh chớp sáng rực cắt ngang bầu trời tiếp theo bằng hàng chuỗi những đợt sấm rền vang, anh chợt cảm thấy thân thể mình như bừng lên với làn điện trong không gian. Khi ánh chớp lóe sáng lần nữa qua khung cửa mở rộng ra ban công, anh như thấy lại nàng ngày họ nép vào nhau dưới mái hiên của khu đền cũ trong một buổi chiều hạ giữa cơn giông. Anh nhớ lại giây phút môi họ tìm nhau trong cơn mưa như xoá tan cả đất trời và đôi mắt nàng ánh lên sau dòng lệ lẫn với nước mưa tới tấp trút xuống quanh họ. Anh như có thể sờ thấy hơi ấm từ thân thể nàng, rồi run lên trong nỗi khao khát, anh vội vã dựng khung vẽ và bắt đầu bức tranh về nàng mà anh hằng mong đợi.

Mặc cho cơn mưa tới tấp trút vào phòng qua khung cửa mở rộng, anh mải mê ghi lại trên khung vải nụ cười rất xinh của nàng lần cuối họ bên nhau dưới chân đài hải đăng vào buổi chiều xuân năm ấy. Anh vội vã vẽ lại nền trời xanh biếc với những áng mây trôi nhanh, để lại những mảng nắng loang lổ trên bãi cát và mặt biển bát ngát. Anh nhớ lại làn tóc nàng mềm mại tung bay theo gió trong buổi hoàng hôn ngày anh đưa nàng về sau buổi học, và đôi mắt nàng lóng lánh hạnh phúc trong đêm anh ngỏ lời cầu hôn. Anh say sưa vẽ lại những đường nét về nàng, đắm đuối trong niềm hạnh phúc vô biên được thấy lại nàng lần nữa như những ngày xưa cũ.

Hối hả trong đam mê, anh ghi lại từng đường nét trên khuôn mặt nàng, tạo lại trên khung vải vầng trán trong sáng, đôi vai mảnh mai, và vóc dáng nàng non trẻ như lần đầu anh ôm nàng trong tay. Không một thoáng ngập ngừng, anh lấp đầy khung vải bằng những mảng chiều tím ngát ngày họ dạo chơi quanh bờ biển lúc mặt trời lặn, hoặc những buổi trưa vàng rực rỡ trong khóm lá lúc nàng ngồi hong tóc bên thềm. Như trong cơn say, anh hối hả pha màu, say sưa ghi lại màu hồng rực rỡ của những chùm hoa giấy trên bờ giậu sau vườn và những đốm nắng trên mặt nàng khi anh cúi xuống hôn nàng vào một chiều hè xưa cũ.
*
Khi cơn mưa ngớt hạt bên ngoài và khung vải đã được lấp đầy bằng những mảng màu kỷ niệm cùng với bóng dáng nàng sống động và toàn vẹn như anh hằng mơ ước, anh chợt bối rối dừng tay khi thấy những giọt nước mưa lốm đốm trên bức tranh có nguy cơ làm nhòe nhoẹt những đường nét thân yêu mà anh đã nhọc công tạo thành. Anh vội vã lao đến đóng chặt cửa và buông tấm rèm nặng che kín lối vào, như thể với cách ấy, anh có thể ngăn cản thế giới bên ngoài không cho khuấy động chốn riêng tư anh vừa tạo ra với nàng. Trong lúc anh đang cúi xuống bên bức tranh, loay hoay cố tìm cách thấm khô những giọt nước lóng lánh trên mặt nàng, tim anh chợt như dừng lại khi thấy ánh mắt linh hoạt của nàng di dộng trên khung vải.

Rồi như hàng nghìn lần trong giấc mơ, anh thấy nàng mỉm cười ngọt ngào, và đưa tay ra cho anh, nàng duyên dáng bước ra từ khung vải. Anh dang tay ôm ghì nàng vào lòng, tim anh run lên trong nỗi khao khát và niềm hạnh phúc tìm thấy nàng sau bao năm tháng khắc khoải mong đợi. Những giọt lệ của họ hoà lẫn vào nhau khi anh cúi xuống đắm đuối hôn nàng. Thời gian quanh họ như dừng lại và anh có cảm giác như thể đất trời chan hoà khi nàng khép đôi mi, dâng hiến cho anh toàn vẹn con người nàng.
*
Nhiều tháng sau, cửa nhà anh vẫn đóng kín. Hộp thư nhà anh đầy nghẹt, nhưng thư vẫn gửi đến đều đều, xếp đầy dưới hiên nhà. Sau nhiều lần gửi thư và gọi điện thoại nhưng không thấy anh trả lời, người chủ cho anh thuê nhà một hôm tìm đến nơi anh ở và vào xem tình trạng ngôi nhà. Ông ta cực kỳ ngạc nhiên khi thấy ngôi nhà của mình đã biến thành xưởng vẽ. Ngoại trừ phòng tắm, không một nơi nào trong nhà không chất đầy những khung vải với những bức tranh tuyệt diệu. Ông xem kỹ từng phòng, những vật dụng của anh còn để nguyên như thể anh hiện vẫn còn sống tại nhà này, mặc dù cửa ra vào vẫn khoá kín và một lớp bụi mỏng phủ lên tất cả đồ vật.

Trên giá vẽ giữa phòng khách, bên cạnh những hộp màu sơn còn mở ngỏ, ông tìm thấy một bức tranh với những mảng màu kỳ diệu. Ông đứng lặng người trước vẻ sống động của bức tranh ghi lại hình ảnh một người đàn ông tóc hoa râm đang cúi xuống hôn lên khuôn mặt yêu kiều của một cô gái trẻ với nụ cười thật quyến rũ.

Adelaide 8/2004 & 4/2006

Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003