Oct 12, 2024   log in
 
home
thơ
danh sách tác giả
nhạc
truyện ngắn
biên khảo,phê bình
điểm sách
phỏng vấn
quan điểm
sinh hoạt văn học

ban biên tập
tìm kiếm
thư tín
giới thiệu sách báo
 
 
  Truyện/Ký
MỐI TÌNH CÂM
CHIÊU HOÀNG

Nhà tôi có bốn chị em gái sàng sàng tuổi nhau. Tôi út ít và xấu xí nhất nhà... Chờ mãi mà chẳng chịu trổ mã cho. Trong khi các chị tôi, người nào cũng mượt mà, xinh đẹp. Ong bướm đến đầy nhà như có hội hoa đăng. Nhiều lần, phụng phịu với ba, "Sao mãi mà con chưa đẹp hả ba?". "Con đẹp chứ. Nhưng ba nghĩ, có lẽ con trổ mã.... muộn!!".

Mẹ tôi thì cứ thắc thỏm như người ngồi trên đống lửa . Bà cứ tuyên bố rằng, nhà có bốn đứa con gái lớn cũng giống như chứa bốn trái bom nổ chậm vậy... Ở cái đầu óc non nớt tuổi thơ lúc đó, tôi thực hoàn toàn không hiểu tại sao bà lại ví đám con gái nhà bà là những trái bom nổ chậm nhỉ?

Năm tôi 16 tuổi thì chị lớn tôi lấy chồng. Bao nhiêu người sáng giá, chị chẳng thèm lấy, lại đi yêu một anh chàng chỉ biết... làm thơ. Cha mẹ tôi buồn lòng lắm. Nhất là mẹ, mẹ cứ đay nghiến chị là "lấy nó về thì ráng bẻ thơ ra mà ăn!!!"... Nhưng chị vẫn cứ nhắm mắt làm liều - bởi anh rể tôi làm thơ hay quá - hái luôn cả trái tim non của chỉ mất rồi....

Nhà còn lại ba đứa . Chị thứ hai tôi cũng rất dễ thương, lại học giỏi. Cả trường đều biết tiếng. Cả đến ông thày dạy toán cũng tò tò theo chị về tận nhà. Thày gọi cha mẹ tôi bằng bác xưng "cháu" một cách ngon lành. Điều này làm cho chúng tôi cười nghiêng ngửa, vì không thấy giống "thày" một chút gì ở trong trường cả... Hai năm sau, chị đi lấy chồng. Chị lấy một người chị không thương, nhưng vì mẹ tôi... ép lấy . Mẹ bảo "tuy nó xấu, nhưng dòng dõi khá, lại có công danh, tốt bụng..." Chị bỏ hết cuộc chơi, bỏ những người bạn và một cuộc tình hoa mộng với anh sinh viên y khoa trẻ.... Tôi thật tiếc cho chị, nếu tôi là chị, tôi sẽ.... không nghe lời mẹ để đi lấy một người mình chẳng thương như thế...

Còn lại hai chị em. Người chị kế chỉ hơn tôi một tuổi. Chị rất đẹp. Chắc có lẽ trong bốn chị em gái. Chị kế tôi là đẹp nhất... Chị có rất nhiều người theo từ hồi còn 13,14 tuổi... Vì chỉ hơn tôi có một tuổi, nên chúng tôi học cùng lớp, cùng trường... Hồi nhỏ còn rảnh, chị thường tự cho mình có trách nhiệm chăm sóc cho tôi, riết rồi tôi quen với sự chăm sóc ấy, khi nào chị bệnh, tôi phải đi học một mình tôi đều cảm thấy rất buồn bã, bơ vơ... Càng lớn, chị càng xinh đẹp, chị bận bịu chuyện bồ bịch và quên mất chăm sóc cho tôi. Nhiều khi tôi cũng âm thầm ghen với mấy cái "thằng quỷ sứ " ưa đến quấy chị, tôi chỉ muốn đuổi cổ chúng nó đi hết để chị trở lại với tôi như xưa. Nhưng càng ngày, tôi càng xa dần chị, tôi cảm thấy rất buồn bã... Chỉ còn một sợi dây liên lạc duy nhất là chúng tôi vẫn đi học chung. Chị thì bận lắm, nên tôi kiêm luôn công việc làm homework cho chị, mỗi lần làm, tôi đều sao thêm một bản để chị có bài nộp cho ngày hôm sau...

Năm đó. Tôi 19 tuổi. Vẫn chưa trổ mã nên chẳng có ai theo...

Từ khi có cảm giác mất chị. Tôi càng chui vào cái vỏ kén của mình. Chẳng thích chơi với ai, vùi đầu vào học. Ngoài giờ học tôi lại có thêm một thú tiêu khiển khác là đọc sách. Cha tôi có một phòng làm việc, cũng là phòng đọc sách. Trong đó, có rất nhiều sách hay của những nhà văn học nổi tiếng được để trong những tủ sách bằng kiếng dựng sát tường trang trí rất trang nhã và đẹp mắt. Cha chỉ dùng phòng làm việc vào buổi tối. Nên ban ngày tôi tha hồ vào đọc sách của cha. Tôi thích nằm dài trên chiếc sofa bên hồ cá. Cha tôi cho thợ đục bức tường ngăn chia phòng khách và phòng làm việc một khoảng hình chữ nhật khá rộng, rồi đặt một hồ nuôi cá kiểng ở đó... Cha rất cầu kỳ, thích nuôi cá biển và san hô sống, nên hồ như một "đại dương thu nhỏ". Đẹp lạ kỳ. Có những con cá mầu sắc như được tô, vẽ, lung linh, óng ánh dưới những bọt nước li ti từ máy bơm, bên cạnh những đám san hô lung linh trắng như sữa. Nhiều lần, tôi vào phòng sách của cha chỉ để nhìn ngắm lũ cá bơi lội và quan sát đời sống của nó... Một đôi lần, nhìn thấy một con cá chết, tôi cũng cảm thấy rất bùi ngùi và buồn bã lạ lùng....

Trong đám con trai theo chị tôi. Có một người rất tội nghiệp vì không được chị tôi để ý. Anh là giáo sư dạy âm nhạc cho trường đại học khá nổi tiếng ở đây... Anh lớn hơn chị tôi 13 tuổi nên anh không còn có vẻ trẻ trung so với những bạn cùng trang lứa với chị. Tuy nhiên, anh có những nét đẹp rất nghệ sĩ và đàn ông tính. Với dáng cao dong dỏng, mái tóc bồng bềnh... Tôi thích nhất nụ cười của anh, hàm răng trắng và dài trông ngồ ngộ... Những lần anh đến thăm, chị tôi thường kiếm cách thoái thác và trốn tránh. Chẳng đặng đừng thì chị chỉ tiếp anh lấy lệ ngoài phòng khách rồi lấy cớ "đi vào trong uống nước" rồi trốn luôn. Đôi khi, chị vòng ra cửa sau hẹn hò đi chơi với những người bạn khác, vui hơn là ở nhà ngồi đồng tiếp chuyện, hoặc ngồi nghe anh đánh đàn đến.... phát chán. Còn một mình anh ở lại, chờ lâu quá chẳng thấy chị tôi ra, anh lấy cây đàn guitar của ba để góc phòng ra đánh.... Ban đầu tôi không để ý. Bên phòng đọc sách, tự nhiên nghe tiếng đàn réo rắt từ phòng khách vọng qua. Nhổm người dậy, lén nhìn qua hồ cá, thấy khuôn mặt anh nghiêng nghiêng. Năm ngón tay dài đang nhảy múa trên sáu sợi dây đàn. Những lúc chơi, tôi có cảm giác anh như người nhập đồng, chú tâm hoàn toàn trên nốt nhạc. Anh chơi những bản đàn classic rất hay và sống động. Tâm hồn tôi bị chìm nổi trong những âm thanh ấy. Đôi khi, anh đánh lên những bản đàn mà tâm tôi như thảng thốt, chơi vơi như mình vừa có cảm giác bị bỏ rơi, hay lạc lõng.... Hốt nhiên, tôi chợt nhận ra một điều rất thật: Hình như anh cũng giống tôi. Cũng cô độc và chẳng có ai chơi...

Một buổi chiều.
Anh đến thăm. Chị tôi vừa thấy bóng anh ngoài cổng vội chạy thụt vào nhà và sai tôi ra "đuổi khéo". Bảo rằng chị tôi không có nhà... Tôi chạy ra đón anh. Ngập ngừng báo cho anh một điều anh không muốn nghe.

- Chị Hà vừa đi ra ngoài rồi anh ạ.

- Bé Tí biết bao giờ chị về không?

- Em không biết!

Anh đứng tần ngần một lúc, định dợm bước quay lưng. Nghĩ sao anh quay lại:

- Anh có tổ chức một buổi recital trong trường tối nay. Trình diễn cùng với những người bạn đồng nghiệp. Vé bán đã hết nhẵn. Hên là anh còn dành lại được hai vé cho tụi em. Tối nay nhớ đến dự cho vui....

Tôi sung sướng nhận hai cái vé trong tay anh:

- Chị Hà thì em không biết. Nhưng chắc chắn thế nào em cũng đến dự...

Ánh mắt anh hơi chao đi, có một nỗi thất vọng mong manh chợt hiện:

- Bé Tí cố rủ chị Hà đi nhé?

- Em sẽ cố...

Anh nhìn tôi, một cái nhìn đầy cảm ơn, rồi vuốt má tôi bảo:

- Bé Tí ngoan lắm. Cảm ơn em..!!!

Bàn tay anh vừa chạm vào da mặt làm tôi có cảm tưởng nguyên vùng má nóng ran lên... Tôi choáng váng như vừa bị hụt nhịp. Tôi lùi lại vài bước trong khi anh vội vã quay lưng.

Cầm hai vé vào nhà với một bên má nóng ran... Chị tôi vui vẻ khen:

- Bé Tí giỏi nhỉ. Nói gì mà chỉ vài câu là ảnh bỏ đi vậy?

- Ảnh rủ chị em mình đi nghe ảnh trình diễn tối nay ở trường. Nếu tối nay chị không bận, cũng nên đi nghe cho biết. Ảnh đánh hay lắm đó!"

- Ôi chào! Muốn nghe thì lúc nào nghe chẳng được. Chỉ cần gọi một tiếng, ảnh đến đây đánh nghe cho... điếc tai!

- Nhưng tối nay, chị cũng đi đấy chứ?

- Đi thì đi. Tối nay chị cũng rảnh....

Không ngờ buổi trình diễn tối đó của anh rất thành công. Nguyên khu hội quán của trường đông nghẹt sinh viên. Đây là lần đầu tiên, chị tôi cảm thấy hãnh diện về anh khi thấy sau buổi trình diễn, tụi sinh viên nam nữ bu vào anh xin chữ ký. Sau đó, anh rủ chúng tôi đi ăn khuya. Nhìn anh chị chụm đầu vào nhau ăn uống, cười nói . Tôi lại cảm thấy mình thật thừa thãi, cô độc, lẻ loi... Trước đó, tôi cứ có cảm tưởng rất sai lệch rằng anh cũng có "nỗi buồn giống tôi". Nhưng tối đó, tôi lại nhận thấy một điều rất thật. Chỉ có tôi, một mình lẻ loi đi trên con đường cô độc ấy mà thôi....

Từ sau vụ đó. Anh thường làm thân với tôi và "nhờ vả" tôi đủ chuyện. Anh dùng tôi làm chiếc cầu bắc nối giữa anh và chi Hà. Tôi vẫn sốt sắng giúp anh hết lòng. Tôi vui vì niềm vui của anh. Anh "được" chị tôi cho anh vào "danh sách" những người theo chị. Có nghĩa là thỉnh thoảng, buồn quá, chẳng có người rủ đi chơi thì chị sẽ chơi với anh. Có nghĩa, anh chỉ là "miếng vá "của chị Hà. "Miếng vá thế mà cũng được việc, vì nhiều khi cơ nhỡ, nhờ vả cũng tiện!!" Chị nói thế!!

Từ ngày được chị Hà để ý. Anh vui lắm. Anh vẫn thường tặng cho chị những món nữ trang, hoa và những bản nhạc anh sáng tác. Tất cả chị tôi đều nhận hết, duy chỉ có mấy bản nhạc anh trao tặng thì chị vất thẳng sọt rác. Hình như trong cái khối óc bé nhỏ của chị đã chật cứng những quần áo và nữ trang rồi, nên không còn chỗ đâu cho những dòng nhạc tuôn chảy nữa . Vất sọt rác là phải! Nhưng cứ hễ mỗi lần chị bỏ vào thùng rác, tôi lại lượm lên, để trên phím đàn piano, khi buồn, tôi lại lôi ra đánh....

Một lần, đang ngồi đánh "Đoản khúc Tình Yêu" của anh sáng tác thì bỗng nghe tiếng anh nói sang sảng đằng sau:

- Bé Tí chơi đàn hay quá nhỉ!

Tôi ngừng đàn. Bàn tay vẫn nằm trên phím, xoay lưng, thấy anh chói loà đang đứng giữa ngưỡng cửa mở rộng. Trên tay anh đang cầm hộp kẹo chocolat.

- Sao anh không bấm chuông?

- Anh nghe tiếng đàn từ ngoài đường, cửa lại hé mở nên anh vào xem ai đang chơi. Hoá ra là Bé Tí..

Tôi nói luôn:

- Phải chi nếu là chị Hà chơi bản này thì anh vui biết mấy phải không?

Anh cười, hàm răng bóng như ngọc:

- Dĩ nhiên rồi. Nhưng Bé Tí chơi hay lắm!

- Chị Hà không có nhà anh ạ. Nếu muốn, anh cứ để hộp kẹo ở trên bàn, khi nào chị về em sẽ chuyển lời cho. (Tôi nói thêm. Giọng có vẻ hơi hờn). Anh không được gọi em bằng Bé Tí nữa. Em lớn rồi!

Anh cười phá lên, giọng cười thoải mái:

- Nếu cứ cho rằng mình - lớn - rồi thì hãy còn bé lắm. Mà sao Bé Tí lại không thích cái tên ấy nữa? Riêng anh, tên đó đẹp lắm chứ...

- Nhưng em vẫn không thích!

Anh chuyển giọng:

- À, hôm nay anh đến tặng cho em hộp kẹo chứ không phải cho chị Hà đâu. Anh cảm ơn Bé Tí đã giúp anh đủ thứ...

- Sao hôm nay bỗng dưng lại tử tế với em thế?

- Thỉnh thoảng phải tạ ơn "bà mai" kẻo bà ấy giận không chịu giúp anh nữa..

- À, ra thế!

Tôi cảm thấy trong lòng đau đau. Tôi chẳng muốn nhận quà của anh chỉ vì lý do muốn "trả nợ". Tự nhiên trong lòng tôi dấy lên một niềm đau chua chát.

- Thôi, em không lấy đâu . Anh cho ai thì cho. Lại nữa, (tôi nói dối) Em cũng không thích chocolat!

Anh thong thả đặt hộp kẹo xuống bàn. Đến bên tôi, nhỏ giọng:

- Có chuyện gì thế? Bé Tí giận anh phải không?

Giọng tôi chùng xuống, lí nhí:

- Không...

- Thế tại sao không nhận quà của anh? Anh biết Bé Tí rất thích chocolat...

Tôi đứng bật dậy, nói lớn. Như một sự oà vỡ tất cả những uẩn ức bấy lâu nay tôi đã chôn kín trong đáy tim:

- Tại vì em ...ghét anh.. Em ghét anh... Em ghét anh!!!!!!

Tôi xô mạnh anh lảo đảo về phía trước rồi ù té chạy....

*
**

Mùa hè năm đó. Tôi dự lễ ra trường năm 22 tuổi . Tôi được bảng danh dự là một trong 10 sinh viên giỏi nhất trường. Cha mẹ tôi rất hài lòng và hãnh diện. Cả nhà đều đến dự. Hai bà chị lớn đã tay bồng, tay mang. Chị Hà thì vẫn lửng lơ ở năm thứ 2 đại học. Chị đến dự cùng với một "đoàn tùy tùng" gồm những ứng cử viên muốn được làm chồng chị, trong đó có anh.

Từ xa, anh hân hoan tiến đến tôi với khuôn mặt rạng rỡ:

- Chúc mừng em, Vy ơi... Hôm nay trông em rất xinh...

Lần đầu tiên anh gọi tên tôi mà không dùng đến cái nick "Bé Tí " nữa ...

Mới hôm qua, tôi đã nhận đơn làm cho một hãng lớn ở tiểu bang khác....

Trong cảnh xôn xao của khuôn viên đại học. Sau khi nhận bằng, tôi cùng đám bạn tung những chiếc nón lên trời. Tôi cũng tung theo mối tình câm của mình để cho nó cuốn bay theo gió....

CHIÊU HOÀNG

Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003