|  |  | 
|  Thơ mới & thơ tự do |  
| SẦU RIÊNG CỦA DIỄM - English version by Dương Như Nguyện |  
| DƯƠNG NHƯ NGUYỆN - đăng lúc 02:44:02 PM, Dec 28, 2008 LTS
 
 Với 3 tác phẩm - Mùi Hương Quế (Văn Nghệ 1999), Chín Chữ Của Nàng (Văn Mới 2005) và Daughters of River Huong (Ravens Yard Publishing Ltd 2005), DƯƠNG NHƯ NGUYỆN nổi tiếng như một nhà văn hải ngoại đã thành danh..
 
 Nếu ở Pháp có MAI NINH với Cuộc Trầm Sát của Loài Cá Voi (2004), Ảo Ðăng (2005), Hợp Âm Trong Vùng Sân Khuất (2000) thì ở Mỹ có DƯƠNG NHƯ NGUYỆN. Cả hai đều là nhà văn khoa bảng nữ có học vị Tiến sĩ.
 
 Trong những tác phẩm của cô, những hiện tượng Tâm Sinh Lý xẩy ra trong tâm hồn các nhân vật (Chủ thể và Chủ thể tha nhân) được phân tích rất cặn kẽ và sâu sắc.
 
 DƯƠNG NHƯ NGUYỆN không khác với một SIMONE DE BEAUVOIR trong Văn Học Pháp sau Thế Chiến II và gần cuối Thế kỷ XX.
 
 Ít người biết - DƯƠNG NHƯ NGUYỆN còn là một nhà thơ, thi pháp điêu luyện, xử dụng thành thạo kỹ thuật thơ hiện đại như ẩn dụ, điệp ngữ, nhân cách hóa.v.v...
 
 SẦU RIÊNG CỦA DIỄM - bài thơ của thời con gái, DƯƠNG NHƯ NGUYỆN viết khi tuổi đời chưa đến 20.
 
 VIỆT BẰNG
 
 -----------------
 
 SẦU RIÊNG CỦA DIỄM
 
 “Từ ngày chia nửa múi sầu riêng
 Chia nửa buồng tim với Diễm Huyền...”
 
 Diễm theo vệt nắng thu tàn
 Tôi theo ngọn gió trường giang dãi dầu
 
 Diễm như Thị Ðiểm bên lầu
 Tôi mang lòng Nguyễn Du sầu trăm năm
 Ai thêu gối đẹp Diễm nằm?
 Ai may chăn lụa cho lòng Diễm vui?
 Diễm như phấn điễm trang đời
 Tôi như vó ngựa của người chinh phu
 Thương em đôi mắt phù du
 Như con bướm gọi mùa thu chưa về
 Thương em lòng đã ê chề
 Mong gươm Từ Hải câu thề ngàn xưa
 Thương em ngồi đợi mùa mưa
 Xôn xao kẻ đón, người đưa lạnh lùng
 Ðời này không có tình chung
 Thời này không có anh hùng cho em
 Diễm theo câu hát vành khuyên
 Tôi theo tiếng gió trong đêm ngút ngàn
 Ðể đêm mắt Diễm thôi huyền
 Ðể trong tim Diễm sầu riêng một đời.
 
 DƯƠNG NHƯ NGUYỆN
 
 
 THE PRIVATE SORROW OF DIEM
 
 I am, next to her the nightingale,
 the soundless wind in winter night tale
 I am, next to her the last trace of sunset,
 the shapeless wave caught in a river net
 
 She is Thi Diem in her veranda
 I follow Nguyen Du ‘s heart in life’s agenda
 Who embroiders her dainty pillow,
 and a silky quilt to shield her from sorrow?
 I am, next to her, the perfumed powder of life,
 the humble horse of a wandering knight
 The corner of her eyes reflecting life ‘s emptiness,
 a lonely butterfly carrying Autumn homeward
 Her soul, too, awaits in sorrow,
 the promise of Tu Hai and his sword‘s shadow
 
 She has left behind the rainy season,
 the pursuit of the crowd.., a lonesome reflection
 for a world where chaos reigns as kings
 loyalty exists no more, angels are beings
 So in the shadow of the night, her eyes cry velvet
 as her heart bears down, sorrow too private.
 
 December, 1989
 DƯƠNG NHƯ NGUYỆN
 
 
 
 
 |  
|  |  Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003
 |