May 03, 2024   log in
 
home
thơ
danh sách tác giả
nhạc
truyện ngắn
biên khảo,phê bình
điểm sách
phỏng vấn
quan điểm
sinh hoạt văn học

ban biên tập
tìm kiếm
thư tín
giới thiệu sách báo
 
 
  Truyện/Ký
NHỮNG KỶ NIỆM QUÂN TRƯỜNG
VIỆT BẰNG

1

Tôi gặp gần một nửa số bạn khối 12 Chu Văn An trong Khóa Giáo Chức 9 tuần dành cho Giáo sư Ðệ Nhị Cấp Trung Học và Giáo sư Ðại Học từ 01/09/1969 đến 01/01/1970, tại quân trường Quang Trung.

Tiểu đoàn 556/GC có 4 Ðại đội A,B,C,D. Tiến sĩ Lê Trọng Vinh, thứ trưởng bộ giáo Dục là khóa sinh tiểu đoàn trưởng.
Ðại đội D gồm 37 khóa sinh, tất cả là giáo sư tiến sĩ của 24 phân khoa thuộc Viện Ðại Học Saigon ngoại trừ một bạn khác và tôi là GS Ðệ Nhị Cấp. Các đại đội A.B,C 1/5 là giáo sư Ðại học và 4/5 là giáo sư Ðệ Nhị Cấp.

Tại quân trường này tôi gặp rât nhiều bạn Chu Văn An, cùng lớp, cùng ban:
GS Tiến sĩ Nguyễn Mạnh Hùng, hiện là giảng viên Ðại Học George Mason VA
GS Tiến sĩ Tạ Văn Tài, giảng viên Ðại Học Havard, Massachusetts
BS Trần Hữu Nghiệp, giảng viên Ðại Học Y Khoa Saigon trước 30/04/1975
và rất nhiều bạn khác lớp tôi đã quên tên vì lâu ngày không gặp v.v...

2

“Chà láng” là bài học đầu tiên của tuần lễ thứ nhất. Hàng ngày, kẻng tập họp vào lúc 5 giờ sáng, khóa sinh tập trung đội ngũ chỉnh tề rồi nhẩy xuống hào bao quanh các doanh trại của Trung tâm Huấn Luyện Quang Trung để chà láng cả đáy và bờ hào. Những ngày trong tuần đầu, Khóa sinh học về đội hình hàng ngang, hàng doc, di hành và thực tập tác xạ.

Ðối với các khóa sinh không có giấy phép rời trại về thăm nhà, ngày chủ nhật là ngày vui nhất trong tuần, tại vườn tao ngộ, người có gia đình có thể gặp bạn bè, vợ con, người độc thân gặp bạn gái,.

Ðang chạy bộ, Tiến sĩ Thủy hỏi tôi
- Chuyện tình cảm của cậu có gì đặc biệt không?
- Không, có ma nào đến thăm mình đâu mà đặc biệt.

- Con gái, mỗi người là một hành tinh nhỏ, mình đã lạc vào, không tìm được lối ra và làm mình mất thì giờ kinh khủng. Ði chơi một chút, mất cả buổi, cả ngày, gọi điện thoại thì mất cả giờ. Vì vậy tớ phải “kính nhi viễn chi” Tháng 3/1970, tớ trình bầy thêm một luận án tiến sĩ về Vi Sinh Vật tại Ðại học Irvine California. Ngày 20/02/1970 cậu sẽ nhận được giấy mời họp bạn của tớ để bạn bè có dịp bù khú với nhau trước khi đi Mỹ và ôn lại chuyện xưa, khi còn học Chu văn An.

3

Một sáng Chủ Nhật tuần thứ hai, thượng tuần tháng10/1969, tôi đang ngồi phơi nắng trên băng đá trong vườn Tao Ngộ, Trung Tậm Huấn Luyện Quang Trung, nhìn những người đẹp đang ríu rít trò truyện với những sinh viên sĩ quan Khóa Giáo Chức, bất chợt một thiếu nữ đưa cho tôi tấm hình một thanh niên và nói:

- Ðây là hình anh của em, mặt sau có số quân, anh có gặp không?
- Tổng số sinh viên sĩ quan 720 người, gần một nửa là bạn cũ nhưng tôi chưa gặp anh này bao giờ.

Tôi đưa nàng đến Phòng tiếp tân, nhờ một Thượng sĩ đọc số quân của anh nàng trên loa phóng thanh, bình thường chỉ 5, 7 phút thân nhân đến gặp ngay.Nàng chờ đến nửa giờ, không ai ra gặp. Tôi ái ngại nhìn nàng và nói:

- Có lẽ cô ghi không đúng số quân, nếu đúng đã có người đến gặp cô rồi.
- Cảm ơn anh đã giúp đỡ, cũng đã đến lúc em phải về.

Nàng trìu mến nhìn tôi như muốn nói một điều gì, tôi mạnh dạn đề nghị:

- Cô ngồi đây, tôi đi mua nước ngọt
- Em chỉ uống Limonade hay Café thôi, đừng mua thứ khác.

Sau khi mang về 2 chai Limonade, tôi đưa nàng đến một gốc cây xa xa ngồi nói chuyện.

- Tên em là Khánh Vân, sinh viên năm thứ tư trường Dược. Nhà chỉ có 2 chị
em, Thúy Vân là Chị, cũng học Dược, hơn em một lớp mới ra trường. Bây giờ anh nói về anh đi.

- Như em biết, anh là Khóa sinh Dự bị Sĩ Quan Khóa Giáo Chức, bảng tên
trên ngực... Nàng ngắt lời tôi.
- Biết từ lâu, này anh Khóa này là Khóa Giáo chức Ðệ Nhị Cấp và Ðại Hoc phải không? Em đọc tin trong Báo Chính Luận. Vậy anh là G.S Ðệ Nhị cấp hay G.S Ðại Học.

- Em thất vọng rồi, anh chỉ là G.S Ð2C chứ không phải giáo sư Ðại Học.
nếu em muốn gặp GS Ðại Học, chờ 1 chút, anh gọi mấy người bạn anh.

- Anh nói sai, em ưa người. Chức vụ, bằng cấp chỉ là những thêm thắt bên ngoài thôi. Em chọn anh nói chuyện vì thích màu da hơi trắng của người miền Bắc và cái dáng dấp nghệ sĩ trí thức của anh, lại hơi bụi bụi nữa. Khuỷu tay áo sờn và bạc.Dây giầy buộc không kỹ, 1 chiếc giầy đã tuột dây. Tóc không chịu chải mà chị vuốt lên, kính trắng đeo không ngay mà hơi trễ xuống dưới lông mày v.v...

- Còn tội nào nữa, em kể tiếp đi
- Còn nhiều tội khác khi thân hơn em sẽ kể dại gì kể bây giờ, mất anh thì sao, vừa nói nàng vừa ngả đầu vào vai tôi.

- Em kiểm tra lại số quân của ông anh, lần tới đến sớm một chút, anh sẽ nhờ loa phóng thanh gọi khi chưa quá đông người. Tôi nhắc nhở
- Thôi khỏi, em có anh nào đâu mà gọi, ngoài anh. Kiếm cớ làm quen với anh thôi. Thế mà có người dám nói “Thông minh nhất nam tử” Nàng vừa nói vừa khúc khích cười.
- Mưu phụ nữ quỷ khốc thần sầu, chào thua em đấy.

Tiếng kẻng xa xa báo hiệu đã hết giờ thăm viếng, lúc đó 12:30 trưa, tôi đưa nàng ra tận cổng trại, cầm tay nàng xiết nhẹ. Nàng nhìn tôi, bịn rịn vẫy tay chào.

Từ đó cho đến cuối khóa, Chủ nhật hàng tuần Vân đến thăm tôi mang nhiều quà bánh, tôi góp với các bạn trong đại đội ăn chung cho vui, hơn nữa quà bánh ê hề chẳng ai nghĩ đến ăn riêng. Trong đời sống quân ngũ, tình đồng đội quý hơn tất cả.

4

Hai tuần đầu, Khóa sinh chưa bén bảng đến “Hồ nước ăn” nhưng từ tuần thứ ba và thứ tư, khóa sinh đeo ba lô chạy trên những tuyến đường dài hơn, tập tành cũng cam go hơn cho đúng với khẩu hiệu “Quân trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu”, tự nhiên hồ nước ăn trở thành mục tiêu quí báu của khóa sinh, không lệnh nào ngăn chặn được.

Trước bữa cơm chiều, vừa hành quân về, nhiều khóa sinh bỏ cơm, tồng ngồng nhẩy vào hồ tắm rửa, quần áo nhà binh xếp từng đống phía sau hồ, trước ít, sau càng ngày càng nhiều.

Trước hồ, một con đường nhỏ tráng ciment, các cô nữ trợ tá thường đi qua để xuống nhà bàn, tự nhiên các cô rảo bước qua hồ, nơi mà khóa sinh gọi là “Vườn Ðịa Ðàng”, mắt các cô ngó thẳng và từ đó ít thấy các cô đi riêng rẽ, trong khi các khóa sinh đứng trên bờ kỳ cọ, bất chợt nhìn thấy “bóng hồng” đã đến quá gần, nhẩy xuống hồ ào ào...

Ngay hôm đó, Thượng sĩ nhà bàn lên văn phòng báo cáo và mời Ðại úy Minh xuống coi để giải quyết trường hợp này tại chỗ.

- Tôi biết khi đi qua hồ nước ăn chiều nay. Ðại úy nói.
- Nước sà bông váng trên mặt hồ làm sao nấu ăn? Thượng sĩ bực dọc.
- 12 giờ đêm, cho tạp dịch cọ rửa hồ thật sạch trước khi mở vòi nước chảy vào hồ, nếu buổi sáng sau mực nước còn thấp hãy gọi xe bơm nước, cưa sát mặt đất mấy cây rễ đã mục để xe dễ ra vào.

5

Tuần lễ thứ năm, ngày đầu tuần, Ðại Úy Minh khuyến khích khóa sinh làm báo tường như những khóa trước. Khóa sinh làm báo được hưởng quy chế tạp dịch được miễn ra bãi tập, ở lại doanh trai làm công tác của mình nhưng không được quá ba buổi liên tiếp.

Trưa hôm ấy tôi gặp Ðại úy Minh, trình bày:
Chỗ dán báo tường loang lổ, cần phải quét vôi cả dẫy nhà, hơn nữa dẫy này lại trước cột cờ, có văn phòng của Ðại úy và cũng là mặt tiền của doanh trại.

- Vôi màu còn nhiều anh muốn chọn màu nào cũng được miễn cho đep mắt.
Chiều nay, tôi cho người mang vôi màu đến văn phòng. Sáng mai khởi sự được không? Cần mấy người anh chọn trong danh sách tạp dịch này.

- Người quét vôi cần có ít nhiều kinh nghiệm pha màu, nếu chọn bất cứ ai e công việc không bảo đảm. Tôi có thể chọn người của tôi được không?

- Ðược chứ, cho tôi tên khóa sinh.
- Nguyễn Ðông Ngạc, đại đội B, Lê Thủy và tôi, đại đội D.

Ðêm ấy tôi báo cho mấy bạn tin này. Tiến sĩ Thủy reo lên:

- Cậu hay quá, tớ sẵn sàng theo đuôi. Cậu đã hỏi Ngạc chưa?
- Rồi, hắn đồng ý.

Sáng hôm sau, Ðại Úy Minh đọc tên chúng tôi trên danh sách tạp dịch trong ba buổi sáng liên tiếp. Sau khi các bạn ra bãi tập, tôi đến chân tường hí hoáy pha màu nhưng không vừa ý, lúc vàng thẫm, lúc vàng nhạt gần như trắng.

- Cậu pha thế này thì không phải thợ cả, để tớ. Tiến sĩ Thủy nói.
- Cậu làm giùm đi.

Chưa đấy 5 phút, Thủy tạo ra màu vàng rất đẹp bằng cách thêm một chút vôi hồng. Tụi tôi phá ra cười.
Thủy và tôi leo lên thang quét vôi từ mái xuống chân tường. Ngạc đứng giữa Thủy và tôi giữ thang cho chắc. Hắn khuân về những tảng đá thật nặng để giữ chân thang không nhúc nhích.
Ba buổi sáng trôi đi rất mau, tôi đến văn phòng báo cáo công tác đã hoàn tất.
Ðại úy Minh đi đi lại lại ngắm nhìn nhửng bức tường mới quét vôi và khen là đẹp. Bất chợt Ðại úy hỏi.

- Nhờ anh quét vôi luôn văn phòng sĩ quan trực nhật của tôi có được không? Tôi cho anh 3 buổi.
- Dạ, 1 buổi thôi.
- 2 buổi đi, làm cho kỹ hơn.

Thủy và tôi kéo dài việc làm cho đủ 2 buổi, Ngạc hơi buồn vì không có việc làm rõ rệt. Mỗi lần Ðại Úy Minh đến, Ngạc dùng 2 que ngắn khuấy cho sủi bọt 2 thùng nước vôi đã pha.
Thấy vậy, tôi lấy chổi quét vôi kẻ vào mặt Ngạc mấy nét để nước vôi chảy từng giọt xuống màu áo xanh lính của Ngạc.
- Thế này mới giống lính thợ thứ thiệt, đúng không nào? tôi hỏi
- Thôi! đừng bầy trò nữa cậu.

6

Tuần lễ thứ sáu, chúng tôi phân công nhau làm báo. Tiến sĩ Thủy viết 2 bài biên khảo và giữ mục quan điểm, Ngạc 2 truyện ngắn, tôi 2 bài thơ, 1 truyện ngắn và giữ mục Sổ Tay Quân Trường.

Sau khi nộp bài cho tôi, nhìn nét mặt ưu tư của Ngạc, tôi hỏi:
- Cậu đau đấy à.
- Không, tớ phải về với tiểu đội ngay bây giờ để ra bãi tập kẻo rớt không được trả về nhiệm sở.
- Ðó là vấn đề chính sách, họ không trả mình về trường thì ai dạy học sinh không lẽ trường đóng cửa?
- Ðành vậy, nhưng có diểm khác biệt. Bộ Giáo Dục cần cậu hơn tớ vì cậu đứng lớp12, tớ 11.
- Ðừng nghĩ quẩn, ở lại với tớ 3 buổi thôi mà, không có gì đâu mà sợ.

Ngạc suy nghĩ một chút, vẫy tay chào rồi đi.

- Cậu thấy chưa, chỉ có cậu với tớ dám uống thuốc liều, thiên hạ sức mấy mà bắt chước được tụi mình. Không chừng khi có kết quả tụi mình lại đậu cao đấy nhé. Thủy nói và cười.
- Mong vậy, diễn xuất không giúp được nhiều đâu nếu môn nào cũng không chiu tập, đậu cuối bảng là cái chắc.

7

Tuần lễ thứ 7, tôi thật bận rộn, đã quên đi chuyện làm báo tường. vài buổi sau đang đi trong hàng quân về trại, đại úy Minh gọi lại cho biêt Chuẩn Tướng Lê Ngọc Triển mới ghé thăm đứng đọc báo tường và khen bài có phẩm chất

Tuần này. Huấn luyện viên dạy 24 thế võ, mặc dầu biểu diễn rất chậm để khóa sinh có thể thấy rõ từng chi tiết của thế võ nhưng đa số chẳng nhớ được bao nhiêu.

Nghỉ nhiều buổi, tuần lễ thi cử lại tới gần Tiến sĩ Thủy và tôi cuống lên, mỗi khi di hành, chúng tôi gợi chuyện học lỏm đồng đội về những gì chúng tôi đã bỏ khi quét vôi, làm báo.

Cuối cùng chúng tôi tìm đến khóa sinh Bác sĩ Trần Hữu Nghiệp, người nổi tiếng có một trí nhớ siêu phàm, bài vở chỉ nghe qua một lần, không cần ghi trên giấy. Sau khi nghe Thủy và tôi trình bấy, anh cười và nhắc lại những điểm căn bản chỉ trong mười lăm phút, rồi nói:

- Chỉ bấy nhiêu, với trình độ của các anh, thừa sức làm bài rồi.

8

Tuần lễ thứ tám là tuần thu hoạch, Ðại úy Minh phổ biến ngày thi các môn Tác xạ, bò hỏa lực, Leo giây, và Võ Tai Kwan Do cận chiến.
Ngày đầu tuần, sáng sớm khóa sinh tập trung tại sân bắn thi tác xạ. Bia lên tôi bắn 5 viên đạn bằng súng Garant M1. Khi huấn luyện viên vẫy cờ cho đến bia xem kết quả, tôi được nghe giải thích:

- Anh có1 viên trúng giữa hồng tâm, 2 viên vòng 2 và 1 vòng 3. Vết đạn của người thiện xa tập trung vào vòng 1 chứ không đi chơi ở vòng 2,3 như của anh. Ðiều này chứng tỏ viền đạn trúng hồng tâm là may, tuy nhiên anh cũng được điểm cao. Huấn Luyện viên nói với tôi.

Khi thi võ Tai Kwan Do, thấy khóa sinh loạng quạng, không nhớ được gì, Huấn Luyện viên ra đặc ân Khóa sinh chỉ phải biểu diễn 1 thế theo lệnh của ông va 1 thế nhiệm ý, để xếp điểm cao thấp, thi hay không cũng được và 2 khóa sinh có thể thi cùng một lúc.

Tôi kéo Tiến sĩ Thủy ra ngoài căn phòng dùng làm võ đường
và hỏi:

- Cậu nhớ được mấy thế:
- 10 thế, Thủy đáp
- Tớ cũng 10 thế căn bản như cậu. tụi mình chỉ ôn tập 10 thế này thôi. Huấn luyện viên hỏi bất cứ thế nào mình cũng chỉ biểu diễn 1 trong 10 thế mình biết. Coi như lộn thế, 24 thế làm sao nhớ hết được.

Sau khi ôn tập với nhau 40 phút, chúng tôi bước lên bục gỗ thi võ:

- Thế 3, căn bản, thế 16 nhiệm ý, Huấn luyện viên nói

Chúng tôi biểu diễn thế 3 thuần thục vì là 1 trong 10 thế căn bản, sau đó biểu diễn thế 6 nhuần nhuyễn.

Huấn luyện viên khen chúng tôi chịu khó ôn tập nhưng thế nhiệm ý ông thắc mắc không biết đã nói lộn thế hay chúng tôi nghe lộn và cho chúng tôi điểm tối đa trong khi nhiều khóa sinh bỏ không thi nhiệm ý.

- Thực ra thế 16, dễ nhất, không học cũng uổng, Thủy nói.
- Tại sao vừa rồi Cậu không biểu diễn thế 16, tôi hỏi.
- Nếu tớ biểu diễn thế này, chứng tỏ cậu không biết thế 16 nên đành đi thế 6 như cậu, Huấn luyện viên dù nghi hoặc cũng phải cho cậu điểm như tớ.

- Cảm ơn người bạn quý có một khộng hai trong cõi đời này.

Trưa và Chiều cùng ngày, Chúng tôi chỉ đat điểm trung bình về bộ môn “Bò Hỏa Lực” và ”Leo giây tử thần”

Ngày thứ sáu cuối tuần, Bảng Tổng Kết điểm thi được phổ biến, với đầy đủ điểm bộ môn, điểm tổng kết và thứ hạng của khóa sinh.

Tiến sĩ Thủy hạng 48/720 và tôi 46/720. Thủy nói với tôi:

- Thứ hạng này được đấy chứ.
- Cũng may rủi thôi. Tôi đáp
- Nếu tớ là thành viên ban chấm điểm, thì cậu được thêm điểm “mưu trí”.
- Thôi đi cậu, bể mánh bây giờ.

9
Tuần lễ thứ 9, tiểu đoàn giáo chức ôn tập liên miên về chiến thuật tác chiến trong thành phố, đêm di hành và đóng quân ngoài doanh trại.

Ðại đội đóng quân ở nghĩa trang, khóa sinh bốc thăm chia nhau trực gác đêm, mỗi người 2giờ, Sau ca trực từ 11 giờ đến 01 giờ, Tôi chọn một ngôi mộ cao, giải poncho nằm vì sợ rắn, quanh mộ xây đá hoa khá đẹp mắt. Mộ chí có ghi tên tuổi người quá cố, người nằm dưới mộ là một cô gái 17 tuổi.

- Ðể nhà thơ nằm với cô gái ma, nhớ đừng thượng mã phong, sáng mai chúng tớ mất công đào hố. Dưới này lâu lâu mới có một con nhái nhẩy lên mặt ngồi chơi, cầm nó dục đi là xong. Tiến sĩ Lê Thủy nói với đồng đội và tôi.

Nửa đêm có một cô gái áo bà ba xanh, quần đen đến, khều vai trái, tưởng là ma tôi định la lên, cô gái dúi vào tay tôi 3 gói đậu phọng rang, mỗi gói chưa đến mười hạt và nói 6$ tất cả. Tôi trả 10$. Cô gái mời ăn cháo gà để trong một cà men, tôi lắc đầu. Cô cảm ơn và đi chỗ khác bán hàng. Ðêm nào cũng vậy, như có hẹn lại đến,cô bỏ vào túi áo tôi 3 gói đậu phong nếu tôi ngủ. đêm sau tôi trả tiền cho cô.

Một đêm, cô gái đi sớm hơn, nói với tôi:

- Các anh đã đóng ở nghĩa trang 7 đêm, đêm nay là đêm cuối cùng ở đây, 3 gói đậu phọng này tặng anh đấy,
- nhận như vậy bất công với cô, tôi vừa nói vừa trả 10$.
- anh trả quà hay tiền là “khi” em, em muốn có một kỷ niệm với anh dù rất nhỏ nhoi vì biết chẳng bao giờ gặp lại anh nữa...
- Tặng cô một khăn tay Ý, tôi mới nhận được hôm qua
- Anh không tiếc chứ, cô gái rụt rè cầm khăn bỏ vào túi áo
- Tiếc đã không cho, cho thì không tiếc., tôi đáp

Thấy cô gái ngần ngừ chưa muốn đi, tôi hỏi:

- Cổng nghĩa trang có cả tiểu đội lính gác, làm sao các cô vào trong bán hàng được?

- Ðúng vậy, không vào cổng chính được nhưng tụi em có thể trèo qua tường. Lúc đầu các chú lính không cho bán, tịch thu tất cả. Sau các chú thấy tụi em hiền như “ma soeur”, làm lơ cho bán hàng hơn nữa các chú cũng ăn uống vui vẻ với tụi em. Dần dần nhiều gánh hàng ăn tụ tập ở bên kia đường, anh muốn ăn thứ gì cũng có, kể cả muốn mua hoa nhưng em không làm nghề ấy vì còn đi hoc...hơn nữa còn muốn có một tương lai tươi sáng hơn.

Chợt nghe tiếng còi tập họp, lúc đó đã 11 giờ đêm, tôi lật đật gấp lại poncho, đeo ba lô chạy theo đồng đội. Tôi quay lại chào cô bé, người nhìn tôi với ánh mắt thật buồn...

Sau khi tập hợp, trong hàng quân, dưới trời sao, Ðại Úy Minh nói:

- Ngày mai, 7:30 sáng có 30 GMC tập trung trước cửa doanh trại đưa quí anh về Trung tâm Nhập Ngũ số 3, trong Biệt Khu Thủ Ðô. Từ đó quí anh có thể dùng phương tiện riêng về nhà. Từ 6:00 sáng, quí anh gặp tôi hay các sĩ quan trực nhận giấy trả về nhiệm sở.
Quí anh có xe nhà đến đón, về lúc 6:30, đừng đậu lại trước cổng trại quá lâu gây trở ngại giao thông cho đoàn xe GMC.
Ngay bây giờ, quí anh trở về trại đem trả hết quân trang, quân dụng và lấy lại những đồ dùng cá nhân đã mang theo. Ðêm nay sinh hoạt tự do.

Những tràng pháo tay vang lên tưởng như không bao giờ dứt...

Sáng hôm sau, tôi đến Văn Phòng Trực rất sớm khi chưa đến 6:00, Ðại Úy Minh tươi cười trao cho tôi Giấy Trả Lại Nhiệm Sở và nói:

- Em cũng là dân Chu Văn An, sau anh 3 lớp.
- Tại sao chú không cho tôi biết khi mới nhập trại. tôi hỏi.
- Không dám đâu, sợ anh vi phạm Kỷ luật, bắt anh “hít đất” giữa hàng quân, đau lòng cho cả hai. Phải đợi đến bây giờ, khi anh trở về đời sống dân sự mới dám nhận nhau, Em vẫn là đàn em của anh mà...

10
Sau ba ngày nghỉ ngơi, tôi trở lại nhiệm sở làm công tác giảng dạy như thường lệ. Khi tôi xuống nhà xe để lấy Honda ra về, bàn tay con gái bịt mắt tôi:

- Bàn tay này lạ lắm, Vân phải không? Bỏ tay xuống cho anh thấy đường kẻo đụng xe người khác tróc sơn.
- Không bỏ, nói có bao nhiêu bàn tay quen, em mới bỏ.
- Có bàn tay này thôi, lúc nãy nói lộn.
- Có thế chứ, nên nhờ rằng em thông minh không kém anh đâu, Vân vừa nói vừa cười và bỏ tay xuống.
Sau đó Vân mời tôi ăn sinh nhật của Vân tại nhà hàng Thủ Ðô, đường Trần Hưng Ðạo. Bữa ăn hốm ấy, tôi dành toàn tâm toàn ý để hát bài Happy Birthday, và Que Sera tặng Vân.

11

Hơn một tháng sau, Khánh Vân đến đón tôi về nhà dùng bữa trưa. Khi tôi đến nơi, bàn dã dọn ra với nhiều món ăn đặc sản của miền Nam. Thúy Vân, chị của Khánh Vân, vui vẻ kéo ghế mời tôi ngồi và nói:

- Tụi em là người Cần Thơ, quận Ô Môn nên quen làm những món ăn miền Nam hy vọng lần sau có thể nấu những món ăn Bắc.. còn nữa, Anh có nhận ra cô gái xinh đẹp ngồi đối diện với anh không?
- Hoàng Quỳnh, cô em họ của tôi chứ ai...
- Anh cảm động quá “khớp” rồi sao, giữa Thúy Vân và Khánh Vân không biết chọn ai có phải không? Hoàng Quỳnh vừa nói vừa tủm tỉm cười...
- Lạc vào động Thiên Thai, gặp toàn tiên nữ, kẻ phàm tục này đâu có diễm phúc được lựa chọn.. Tôi đáp.

Sau bữa ăn, Hoàng Quỳnh đưa tôi về nhà, trên xe Toyota trắng mới mua,
Hoàng Quỳnh nói:
- Em với Thúy Vân là bạn cùng lớp, cùng tốt nghiệp Khóa Tháng 6/1969, ý em, Thúy Vân thích hợp vói Anh hơn vì biết lo làm ăn, Khánh Vân còn quá trẻ, xí xọn, lý lắt như Hoàng Lan Chi vậy.
-...nhưng Khánh Vân có quá nhiều kỷ niệm với tôi ở Quân Trường.

- Người chủ xướng đưa anh về gia đình này là Thúy Vân, buổi họp bạn tại nhà em, Vân đòi xem Album của gia đình, thấy nàng ngắm nghía mấy cái hình của Anh, Em và Hoàng Lan Chi chụp chung. Em hỏi Vân có muốn làm chị, mua tặng em Channel No.5. Nàng cười và đấm thùm thụp vào lưng em. Chai nước hoa em tặng anh là của Thúy Vân. Vì tính e lệ của Thúy Vân, Em và Thúy Vân cử Khánh Vân đi gặp anh ở quân trường không ngờ nước cờ cao ấy lại trở thành thấp vì Khánh Vân đi quá sâu vào tình cảm của anh. Ðáng lý Khánh Vân đưa anh về, em phải dành lấy cơ hội này nói rõ cho anh biết để cư xử cho đúng.

VIỆT BẰNG
-

Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003